VN88 VN88

Đẹp thật! Mu lồn mum múp trắng phau (18+)

– Bà Dung nào đó có đông bạc không?
– Đông là cái chắc, vợ dân biểu mà. Có điều moi được nhiều ít là do tài của Tú.
Tôi nhún vai:
– Chi rành quá mà, đã có ai chê nỗi thằng này chưa?
– Ừ thì chị nói thế cho vui, chứ tài nghệ của Tú cỡ con nhỏ này chỉ có tử.
Tôi ở với với người đàn bà hai ngày thì nằng nặc đòi gặp “tuyệt thế giai nhân”. Quả như bà ta nói, thiếu phụ tên Dung đẹp thật. Mới thoáng nhìn tôi đã hứng tình.

Đêm đó, và những đêm tiếp theo, bằng tuyệt kỹ công phu tôi đã đưa chị dân biễu lên chín tầng khóai lạc. Nếu không nghĩ đến anh chồng ở ngoại quốc sắp trở về nay mai có lẽ tôi dám ở lại luôn với thiếu phụ. Gần một tuần ở nhà thiếu phụ tôi nghĩ: chẳng có nơi nào vừa an toàn vừa dễ dàng đụ hơn nhà bà Tướng. Trước khi chia tay, tôi hẹn sẽ gặp lại người thiếu phụ một ngày gần đây. Thiếu phụ ôm tôi tha thiết:
– Anh đến nhé, anh biết nhà rồi, bất cứ lúc nào cửa nhà em cũng rộng mở.
– Kể cả khi chồng em về.
– À. . . Kể cả, nhưng phải hẹn trước em sẽ tiếp anh hoặc tại đây hoặc chỗ khác.
Sau một tuần giang hồ vặt, như thế cũng tạm đủ. Tôi đợi đêm xuống thật khuya mới nhẫn nha gọi xích lô trở về. Sở dĩ tôi muốn về ban đêm vì thíc dành cho thằng lại cái và bà Tướng một bất ngờ. Chiếc xe lăn bánh, tôi lan man nghĩ đến người đàn bà, chắc chắn bà ta lại “khóc hết nước mắt”, lại “nhớ muốn điên”. Nghĩ cũng tội. Thế nào tôi cũng phải thu xếp thì giờ để tiếp xúc đều đều với bà ta. Dẫu sao, bà ta cũng là ân nhân cứu mạng tôi. Nếu không gặp bà ta, chưa chắc bây giờ tôi còn sống để phục vụ chị em.

Gã lính gác nhận ra tôi nên mở cửa ngay. Tôi lách người qua hai cánh cổng sắt nặng nề. Có lẽ bây giờ mọi người đã ngủ ngon giấc. Tôi đi ngang qua garage, nơi để xe của ông Tướng thấy chiếc mercedes đang đậu bên trong. Hỏng! Hôm nay ông Tướng ở nhà. Như thế, tôi chỉ có thể ân ái với Toàn. Tôi hơi tiếc, dù sao bà Tướng tuy không còn son trẻ gì, nhưng thân xác mùi thơm da thịt nhất là mùi lồn bà ta tôi đã quen, không khỏi cảm thấy nhớ.

Chợt từ trong chiếc xe có tiếng động và tiếng rên khe khẽ phát ra. Tôi nhón chân khom người đến gần, tuy bóng tối phũ đầy garage nhưng tôi cũng lờ mờ nhìn thấy, trên mặt nệm của băng sau chiếc xe. Bích, tên đứa con gái bà Tướng đang ngồi tựa lưng háng dang rộng, phía dưới sàn xe viên sĩ quan đang quỳ, gã này tôi biết mặt, đang vục đầu bú lồn con nhỏ. Tôi nép người sát vào cánh cửa theo dõi say sưa cuộc sát phạt. Chúng luân phiên bú cho nhau trước khi vào cuộc. Chiếc xe chật, chúng không thể nằm được thoải mái nên đụ ngồi, đụ chổng mông. Con nhỏ không dám rên lớn, chỉ thở khò khè hổn hển. Thằng sĩ quan cận vệ yếu xìu, chưa đầy vài phút đã ra, khiến con nhỏ ngúng nguẩy giận.
Tôi rời chỗ núp trở về phòng, nghĩ thầm: Té ra con nhỏ cũng thuộc loại tay chơi, vậy mà bao lâu nay mình quên bẳng, chẳng dám đụng đến. So với tên sĩ quan mình ăn đứt cả cây số. Ngày mai phải tìm cách đụ con nhỏ mới được. Nó trẻ tuổi, người ngợm nẩy nở thơm phức chắc chắn ngon hơn mẹ nó là cái chắc.
Ngày hôm sau, tôi canh me chộp được nó trong phòng đọc sách. Đã suy nghĩ kỹ, phải đánh phủ đầu để uy hiếp địch thủ:
– Tối qua tôi thấy cô với ông Kha ở nhà xe.
Bích giật mình suýt đánh rơi cuốn sách. Tôi bồi tiếp một đòn đau điếng, vừa chứng tỏ mình đã chứng kiến từ đầu màn cụp lạc, vừa hạ nhục tình địch:
– Cô chê ông Kha là phải, yếu xìu.
– Toi. . . Toi. . .
Con nhỏ ú ớ. Toi toi moi moi cái con khỉ gió. Nói tiếng Việt cho được việc nhà nước. Tôi im lặng một lúc khá lâu, đợi con nhỏ thấm đòn mới từ từ tấn công tiếp.
– Chuyện riêng của cô đáng lẽ tôi không nên dính vào, nhưng dù sao bà Tướng đã xem tôi như con cháu trong nhà nên. . . .
– Toi định làm gì?
Tôi nhún vai:
– Tôi sẽ trình lại với bà Tướng
– Toi dám. . .
Con nhỏ sợ quá hóa giận. Nó bỗng chĩ tay vào mặ? tôi hết còn toi moi theo kiểu tây con, nói như hét:
– Mày biết thân phận mày trong nhà này là gì chứ
Tôi không trả lời. Con nhỏ tiếp:
– Vú em, mày nghe chưa, vú em. . . Thanh niên sức dài vai rộng mà đi làm vú em, không biết nhục mà còn xía vô chuyện nhà chủ.

Tôi nhún vai:
– Nghề nào cũng là nghề, chẳng việc gì tôi phải xấu hổ, bộ cô tưởng tôi bị xúc phạm bởi những lời nói của cô chắc? Non, cô nhớ, thích tôi ở, không thích tôi đi. Riêng phần cô, dù tôi đi hay ở, cũng nát đòn là cái chắc.
Con nhỏ thấy tôi tỉnh queo, chẳng lấy gì làm sợ hãi trước những lời mắng nhiếc kiểu “Bà chủ non”của nó, bèn xuống nước:
– Anh. . . Anh đừng nói lại với mẹ tôi.
Tôi chậm rãi rút thuốc, châm hút. Ngửa mặt thổi vài hơi khói ra điều tay chơi rồi dằn từng tiếng:
– Được, nhưng phải có điều kiện.
– Gì cũng được, tôi sẽ đưa anh một số tiền.
– Tôi không cần tiền.
– Anh cần gì?
Tôi nhìn con nhỏ rất lâu, dùng tay búng mẫu thuốc ra ngoài cửa sổ. Tôi bước chậm đến chỗ nó đang đứng, bất ngờ vươn hai tay ôm chầm lấy nó:
– Tôi muốn thay ông Kha.
Vừa nói tôi vừa đè nghiến con nhỏ ra mặt bàn. Con nhỏ vùng vẫy cố thoát khỏi hai cánh tay của tôi.
– Bỏ ra, không tôi la lên bây giờ.
– La đi, tôi bị đuổi chẳng sao hết, nhưng còn chuyện cô và ông Kha!
Nói xong tôi cúi hôn con nhỏ. Nó xoay người cố tránh, tiếp tục kháng cự quyết liệt, nhưng không dám hé miệng kêu cứu.

VN88

Viết một bình luận