VN88 VN88

Dạ, lồn chị chưa có con. Nó chật quá ! Sướng quá – Truyện 18+

Tới phiên Tư Ðát vói tay lên bị miệng bà chị vợ. Hình như do phản ứng tự nhiên. Khi ai làm gì bất lương, gian dối cũng muốn đừng bị lộ ra mặc dù quanh đây chẳng có lấy một mống người. Chị Hai lại la tiếp:
– Không cho em la là em không có đã anh Ðát ơ. Ðể cho em la nho nhỏ lại cho anh bớt lo. Ðó anh ơi! Cái lưỡi anh quét như vậy có đốt nhà em cũng không buồn. Ối! Ối! Anh móc mồng đốc em chứ đâu phải bú.

Ngừng lại lấy hơi, chị la tiếp:
– Chết con cha mẹ ơi! Chắc ngày nào cong cũng ngoại tình như vầy mới đã cơn thèm đụ. Ðát ơi, anh làm chồng em luôn đi Ðát ơi! Nghe em ra cái nữa nè. Uống đi , nuốt hết nươc lồn của em vô bụng anh đi! Kỳ này em để cho có chửa với anh luôn đó Ðát ơi là Ðát!

Giọng chị Hai chỉ ếm được có một phút, xong lại gào to như ai cắt cổ. Ðát sướng quá. Chàng thu chị Hai tới 6 tuổi. Từ ngày biết đụ đây là lần đầu tiên Ðát đã làm cho một người đàn bà ra trước anh đến hai lần. Nước lồn chị Hai làm miệng mũi Ðát ướt nhẹp. Chị vẫn nhấn đầu Ðát sâu vào háng chị rồi hẩy đít lên gào la tục tỉu.

Xong, Ðát trườn người lên, cắm cặc vào lồn chị Hai đụ tơi bời hoa lá. Ngoài kia trời tối hẳn. Những tia chớp làm sáng khoan ghe, cho Ðát nhìn rõ khuôn mặt bà chị vợ tràn ắp khoái lạc. Chị Hai nói nho nhỏ:
– Cám ơn anh lắm Ðát ơi! Mỗi ngày làm sao mình phải gặp nhau một lần nhen anh. Ðừng bỏ em?
– Em chỉ sợ chị Hai rồi cũng bỏ em vì em quá dâm. Ðang đứng cuốc đất ngoài ray, mà nhớ tới cặp vú rung rung của chị, hai cái mông đít không mặc quần xì líp của chị, là con cặc em đã chồm dậy, cứng như khúc củi có khi suốt cả buổi trời. Nói thiệt, chị mà làm vợ em thì em bắt chị phải mặc hai thứ đó. Nếu không có ngày chị sẽ bị hãm ở ngoài đường.
– Thì bữa nay chị đang bị dượng hãm ở giữa đường đây nè.
Tư Ðát khoái chí cười khúc khích, hôn tới tấp lên gương mặt chị Hai Mừng, rồi nói:
– Cái này đâu phải là hãm. Cái này kêu là hai chị em kiếm chuyện đụ nhau dưới mưa. Em khoái đụ dưới mưa lắm chị Hai ơi. Tình tứ lắm, yêu đương lắm. Chắc sáng nào em cũng chèo xuồng chở chị Hai ra Long Xuyên quá. Em nắc như vậy chị sướng không? Nói cho em nghe đã cái lỗ tai đi.
– Thôi đừng hỏi nữa. Không sướng mà chị đã ra trước hai lần. Ðó Ðát coi, con cặc của anh nó dộng vô lồn em thốn tới tử cung. Mỗi lần anh nắc xuống, sao mọc lên trời anh Ðát ơi! Vú em đó, anh bóp cho đã hai bàn tay đi. Anh làm chồng em, em không cho anh cuốc ray trồng khoai nữa. Em nuôi anh. Mình ăn rồi đụ chớ hổng có làm gì hết cho cực khổ.
– Nói nữa đi chị Hai. Vừa đụ vừa nghe chị nói em đã lắm.
– Nè, sẵn bữa nay em hỏi anh cái vụ này coi. Con Ba nó méc em là anh có thập thò với con Ngọc, em út của em. Chuyện đó có không vậy? Anh nói thiệt cho em nghe. Em hổng ghen đâu, mà muốn xem có hay không vậy thôi.
– Giọng chị hỏi y chang vợ em. Nói hổng ghen rồi sau khi người ta thú thiệt hết rồi thì nổi tam bành lục tặc, la muốn bể nhà. Miệng thì la, tay thì ngắt còn chân thì đá?
Chị Hai giật mình ngưng nắc, ôm cứng Tư Ðát hỏi tới:
– Dì Bag hen? Như vậy là chuyện đó có hả?
– Ðó, đó. Bắt đầu đi, đừng có ngắt người ta à nhen.
– Hổng phải em ghen mà anh phải kể cho em nghe. Em khoái nghe chuyện đụ loạn luân vậy mà? Cũng như chị em mình đang đụ loạn luân đây thôi, dượng Ba.
Cực bất đắc dĩ, Tư Ðát phải ấm bụng mà khai hết:
– Nói chị Hai thương. Chuyện em thập thò vvới con Ngọc là chuyện bất đắc dĩ. Nghĩa là hoàn toàn không phải do lỗi em, mặc dù, thú thiệt, em có thèm Ngọc. Thèm thì thèm nhưng con nhỏ còn nhỏ quá. Có tính chuyện gì thì cũng đợi cho nó 18 hay 19 tuổi. Ðằng này nó mới có 15. Bữa đó bà già sai con Ngọc chèo thuyền qua Lạc Thiện thu tiền gạo bán hồi năm rồi. Thấy em đứng đó, con Ngọc phụng phịu không muốn đi, và nói chèo qua sợ về không kịp.
Sẵn có em đứng xớ rớ đó, bà già quay qua sai luôn:
– Hay thằng Tư. Con có rảnh mày làm ơn chèo giùm cho em nó qua bean thu tiền cho má một cái đi con.

Thực tình lòng em không muốn đi, bởi chèo ngược gió về ngủ rục hai cánh tay. Mà bà già đã sai em đâu dám cãi lời. Con Ngọc nhìn em cười khúc khích, rồi chạy đi thay đồ.

Em tưởng nó cười là tại thấy em khôngd ám cãi lời má. Có dè đâu khi ghe đang chèo trên rạch, con Ngọc ngồi đầu mũi nhìn em cười chúm chím, cặp mắt hơi lẳng lơ, nhìn xuống nước rồi nói:
– Má biểu anh mới nhận lời. Chớ em mà nhờ, sức mấy anh Tư chịu. Anh thương chị Ba thôi chớ đâu có để ý gì đến em.

Nói xong, Ngọc nhìn em như để dò xét phản ứng của em. Em cứ chèo tỉnh bơ, làm như không để ý gì nó nói.
– Em nói vậy mà anh Tư có nghe không?
Em làm bộ như ngạc nhiên:
– Hả, Ngọc nói gì? Anh đâu có nghe.
– Biết mà. Ngồi đây với đó mà anh Tư cũng không thèm nghe, huống chi ở nhà có mặt chị Ba?
– Ủa, bộ ở nhà em có nói gì với anh hả?
– Em không nói, nhưng anh phải biết có mấy lần em?
– Em làm sao?
– Bộ anh quên mấy lần em rủ anh ra Bàu Cồng Cộc bắt ốc bưu hả? Anh quên bữa em tắm ngoài giếng gặp anh đào khoai moan hả? Anh quên một lần em nằm ngủ trưa trên võng ngay chỗ anh đang ngồi chẻ lạc?

Em nhớ hết và biết rõ Ngọc có tình ý với em qua những lần như thế, vì nó không là chuyện tình cờ. Qua những dịp như thế, em nuốt nước miếng nhịn thèm. Em cố đợi cho Ngọc lớn hơn một chút nữa. Chớ còn quá nhỏ, ở tuổi 15 thì Ngọc đã biết gì.

Cho đến bữa chèo xuống qua Lạc Thiện. Sau khi Ngọc hỏi, em trả lời cũng với giáng điệu tỉnh bơ:
– Nhớ chớ. Anh nhớ hết. Nhớ luôn có một đêm trăng, em bạo dạn cầm tay anh, rủ anh chèo xuồng ra vàm soi ếch. Anh không dám vì?.vì?em còn nhỏ quá?.Ngọc biết không?

VN88

Viết một bình luận