Những lần Ngọ tấm ngoài giếng dưới ánh trăng, là có em ngồi ở mấy gốc ngâu nhìn lén. Nhìn Ngọ kỳ cọ, nhất là nhìn con cặc to dài của anh loang loáng ánh nước, rồi tay em cho vào lồn tự làm lấy.
Một chúa nhật, chị Hồng theo mẹ ra chợ, là em chạy qua trại mộc của anh Giao, chơi thơ thẩn, rồi nói chuyện:
– Bữa nay chị Hồng đi tới tối mới về đó anh Giao.
– Vậy hả?
Anh chỉ hỏi có vậy, rồi làm việc tiếp tục. Nhưng em biết anh đang nghĩ gì. Vì làm việc mà Giao thỉnh thoảng liếc mắt nhìn em một cách khác thường. Khác thường bởi vì tự nhiên sao con nhỏ nói một câu lãng nhách. Em chăm chú nhìn chiếc quần đùi của Giao đang cấn khúc cặc thật bự bên trong mà thèm. Lúc anh đứng khom lưng mà cưa gỗ thì khúc gân đó tòng teng, lắc lư theo nhịp cưa.
Em hỏi anh Giao:
– Chỉ đi lâu như vậy, anh không nhớ sao?
Giao ngừng tay nhìn em dò xét, rồi cười đưa tình Nụ cười đểu đểu như thế nào, mà em vẫn khoái Em còn nhỏ quá, Giao chưa, hay không hề có ý nghĩ gì bất lương. Với lại anh đã đụ con chị, chẳng lẽ bây giờ quơ luôn con em, coi sao được.
– Anh Giao cười dễ thương ghê à nhen.
Tới đó thì Giao ngừng hẳn tay lại, quan sát em. Anh không thể ngờ nổi một đứa con gái nhỏ 11 tuổi mà lại có thể nói móc anh một câu thật lạnh lùng như đứa con gái 18 tuổi. Em cũng chăm chú nhìn Giao chờ xem phản ứng.
Nhưng sau một phút nhìn em, Giao lại thản nhiên tiếp tục đẻo, đục, bào, cưa. Làm như chàng không nhìn thấy gì hấp aẫn ở em, hay cùng lắm là một thiếu nữ đã biết yêu, để chàng có thể nghĩ lầm là em đang yêu chàng. Em lại thả thêm một câu nữa:
– Chị Hồng sướng thiệt. Mỗi lần qua đây chơi là được anh ẵm lên, cưng chiều đủ thứ. Ước gì em…em…
Nghe em nói thế, Giao ngưng hoàn toàn công việc hai mắt nhìn em trân trối. Vì em đã mở ngõ, đã mời chàng, đã táo bạo thố lộ tâm sự thèm muốn.
– Em có chắc chị Hồng đi với mẹ tới chiều tối mới về không?
– Dạ.
– Em muốn được anh ẵm như chị Hồng hả?
– Dạ.
– Em còn nhỏ quá mà Hạnh.
– Dạ. Em chỉ thua chị Hồng có một tuổi chớ mấy. Mười hai với mười một có khác gì đâu.
– Không. Em còn nhỏ lắm. Vì Hồng cũng đã là nhỏ rồi…
– Thì nhỏ em mới muốn được anh ẵm. Em thích vậy…
Giao lại cười, cái cười đểu như lúc nãy, mà cặp mắt thì lẵng lơ. Rồi không hiểu Giao nghĩ gì, chàng lại tiếp tục cầm đục lên làm việc. Em tức quá, đến gần chàng, thật sát, nhìn chàng trân trối:
– Anh phải ẵm em. Anh phải thương cho công bằng. Em không nhỏ đâu. Có lẽ em còn hiểu biết nhiều hơn chị Hồng là đằng khác.
Giao bắt đầu bối rối. Anh nhìn trước nhìn sau lấm lét. Hai tay không biết làm gì, lúc thì gãi tóc, lúc thì sờ cái đục.
– Bác bên nhà khỏe không em?
Một câu lãng nhách từ miệng Giao làm em tức cười Và em đã cười ngặc ngoẻo khiến Giao càng bối rối hơn.
– Năm nay em mấy tuổi há?
– Dạ. Cái đó anh hỏi em rồi. Em cũng trả lời rồi.
– Ờ anh quên. Ưm… Trời hình như chuyển mưa, âm u quá.
Lại một câu lãng nhách nữa. Nó không ăn thua gì đến sự đòi hỏi của em. Em lại nhìn Giao cười lơi lã, em hỏi:
– Tại sao ẵm chị Hồng anh không sợ, mà ẵm em thì anh…
Tại em còn nhỏ quá Hạnh à. Anh không dám…
– Ẵm em lên phòng anh, em sẽ cho anh biết em không nhỏ…