Khi bước lên bờ, hai người họ sóng bước một cao một thấp, một trắng một đen, cũng là một tây một ta lầm lầm lì lì không ai nói với ai một tiếng nào cứ nhắm thẳng về phía con đường đất cát đỏ nhỏ chạy dọc theo con kênh. Trời đã nhá nhem nên người đi đường cũng chẳng chú ý tới gã Tây cao to là ai, nếu bình thường thì chắc là đám người đó liếc nhìn lăm le và chỉ trỏ…
Đọc full truyện Con Hoẵng Lạc Loài (Địt nhau với tây)
Ngồi nhâm nhi ly cafe , gã đàn ông nước ngoài (tạm gọi là gã Tây) với vóc dáng cao lớn, mắt xanh mũi lỏ liếc dọc rồi lại liếc ngang xuyên qua cặp kính râm màu đen xem kẻ qua người lại dọc trên vỉa hè; quán đó là quán cafe Ngân nằm trên đường Cách Mạng tháng 8. Tiếng kèn xe in ỏi, tiếng người nói ồn ào của khách đi đường cộng thêm tiếng kêu rao lảnh lót của người bán hàng rong, “ai mua, ai mua” làm cho khung cảnh chợ búa trở nên bát nháo xào xáo, nhưng không làm cho gã khó chịu mấy, chắc là vì gã đã bắt đầu quen thuộc với lối sống sô bồ của dân Sài Gòn mấy ngày qua. Đã hơn 1 tuần rồi, gã đều tới đây uống cafe và đều ngồi ở xó góc để quan sát hoàn cảnh chung quanh. Người ta chẳng biết gã tới đất nước này để làm gì, nhưng nhìn cách ăn mặc sang trọng của gã thì biết gã thuộc hạng trí thức giàu có, có thể là một bác sĩ hay luật sư nào đó sang Việt Nam tìm “chút hương vị của thịt cừu non.”Một người đàn ông Việt Nam có nước da đen đúa, bóng loáng (tạm gọi là gã Việt) , tướng tá nhỏ bé đậu chiếc đời mới loại phân khối cao xuống lề đường rồi bước thẳng vào quán. Như có hẹn trước địa điểm và người gặp, gã Việt kéo ghế ngồi cạnh bên gã Tây và gọi ly xây chừng và gói 3 số; rồi gã quay sang thì thầm điều gì đó bên tai gã Tây. Bà chủ quán hơi lấy làm ngạc nhiên khi thấy họ đối thoại với nhau bằng tiếng Việt. Trong lúc pha ly cà phê, bà tò mò để ý lắng nghe xem gã Tây nói gì. Tiếng lơ lớ của gã thiệt khó nghe nhưng cũng đủ cho bà đoán được họ đang giao dịch chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, nhìn bộ mặt căng thẳng của họ thì khá rõ.Chừng nửa tiếng sau, hai người đàn ông, một tây một ta, bước ra khỏi quán, lúc đó vào cỡ xế trưa khi con nắng đã lên tới đỉnh, nắng chiếu xuống làm cho cái bóng nhỏ nhắn thu gọn quanh gót chân. Bà chủ quán gom ly tách còn uống dỡ nhìn vói theo họ mà không khỏi tò mò thắc mắc, “Họ định làm gì đây và đi đâu đây ? Chắc không phải là hạng người tốt”.Chiếc xe Lambretta đời cũ rích ì ạch trên con đường nhựa vừa mới tráng xuyên qua các con lộ Sài Gòn đưa hai người họ đi một chặng đường khá xa về một vùng quê hẻo lánh ở miền Tây sông Hậu. Đó là huyện Hòn Đất tỉnh Kiên Giang, một trong những địa phương bị thiệt hại nặng trong trận lũ lụt của tháng 10 vừa qua. Khi xe đỗ bến, gã Tây bước xuống xe trả tiền, và hai người hướng về phía mé sông rảo bước. Trời bắt đầu chuyển mưa làm cho bầu trời trở nên ảm đạm, buồn tẻ; nhưng cả hai dường như không màng tới điều đó, lầm lủi bước. Một người thuyền phu từ mé sông nhìn lên như đoán biết có khách tới đi thuyền thì vồn vã chạy lên đón chào. Sau khi ngã giá sòng phẳng thì họ cùng lên chiếc vỏ lãi. Chủ thuyền cho tàu chạy dọc theo con kênh Sóc Xoài đi vào sâu bên trong vùng. Trên đường đi, gã Tây để ý dọc con kênh là những bờ cỏ, đồng lúa xanh rực rỡ vùng châu thổ đã biến thành xác sơ , chuyển sang màu vàng úa, tàn phai. Những mái nhà được lợp bằng liếp tre xiêu vẹo, những cây xà ngang được làm bằng cây tầm vông bị đỗ gãy, vách bị vỡ ngã chóng choài trên đất. Những cây dừa, xoài, chanh, mận, sa bô, chùm ruột, măng cụt, cam, quít, ổi … đều bị tét ngang phơi bày cả gốc rễ, có những chú kiến vàng và đen đang nối đuôi nhau tha những miếng bánh mì hoặc gạo trắng chạy gấp gút về ổ, vài con vịt ù ù cạc cạc bơi loanh quanh; gã nhìn lom lom mà không nói năng chi, dường như gã đang chú tâm gom góp hết tất cả hình ảnh bi thương đó vào ký ức một lượt. Cảnh vật ở đây thật điêu tàn, đâu đâu cũng thấy là nước, và mặt người nào ở đây cũng trông vẻ thểu não, tay xắn áo, tay xắn quần bì bõm lội dọc theo bờ mương để thông lộ đây đó.
Khi bước lên bờ, hai người họ sóng bước một cao một thấp, một trắng một đen, cũng là một tây một ta lầm lầm lì lì không ai nói với ai một tiếng nào cứ nhắm thẳng về phía con đường đất cát đỏ nhỏ chạy dọc theo con kênh. Trời đã nhá nhem nên người đi đường cũng chẳng chú ý tới gã Tây cao to là ai, nếu bình thường thì chắc là đám người đó liếc nhìn lăm le và chỉ trỏ. Vừa tới một quán cốc gần đó, gã Tây bỗng ngừng lại bên cột đèn, gã bật lửa mồi điếu thuốc trên môi không quên đưa cho gã Việt một điếu. Gã Việt vô tư đưa tay đón nhận, mồi lửa, không một lời cảm ơn; gã rít mạnh cho khói thuốc tuôn vào lòng phổi rồi phì ra bằng hai cánh mũi, hai mắt lim dim tỏ vẻ dễ chịu. Gió hiu hiu từ con kênh thổi lên thật mát mẻ, gã phải lấy tay che bớt gió, mắt nhìn lấm lét xem tình thế chung quanh. Gã vẩy vẩy tay cho viêm quẹt tắt, rồi rảo bước tiếp.
Đi được một đoạn khá xa, cả hai cuối cùng cũng đến được chỗ mà họ muốn đến, đó là một quán nhậu khá khang trang nằm ở đầu con hẽm 78. Nói là khang trang chứ thật ra quán này chỉ coi được hơn tất cả các quán quanh đây thôi, không mấy gì sang trọng như ở Thành Phố. Quán có cái tên lịch sự như mọi cái tên của các nhà hàng ở Miền Tây: “Nhà Hàng Miền Tây”, với hàng chữ phụ đề bên dưới “Phục vụ các món ăn đặc sản”. Cái tên khá hấp dẫn đối với khách sành điệu nhưng đối với người dân ở vùng quê này, thì hai chữ “đặc sản” cũng tương đương với cái nghĩa “ĐẶC cái cọc thịt cái chỗ sanh SẢN” hay là chỗ để chơi bời cho khách mua hoa. Người dân lương thiện ở đây càng lúc càng chán nản cái cảnh mua hoa bán phấn mọc lên đầy dẫy, chật nghẹt; nhưng họ cũng chẳng biết làm sao hơn làđưa mắt nhìn thờ ơ cái cảnh trả bán chịu mua của họ và khách.Đứng lố nhố dọc trước nhà hàng làm đám choai choai mặt rô nói năng ôm sồm, đía nhau luôn miệng, thằng nào nhìn cũng có vẻ cô hồn, ba búa mà hễ ai “lỡ dại” đi ngang liếc nhìn với vẻ miệt thị thì bọn chúng “kên đạn” liền hoặc nếu rũi đụng chạm tới chúng thì coi chừng lấy mảnh sẹo trên mặt như chơi. Nhưng chủ quán ở đây mở cửa làm ăn thì không những cần “bảo an” như bọn chúng mà cần phải có khách nữa, nên cũng dặn dò bọn chúng đừng bao giờ làm ẩu, chỉ hành động khi có “chỉ thị” mà thôi. Đương nhiên là chủ quán có chi “tiền lương” cho bọn chúng rồi. Ngoài ra bọn này còn là tụi “bảo kê” cho mấy em út, đưa rước đúng chỗ, đúng hẹn, ăn tiền cò mồi, cò móc. Có vài thằng còn cặp luôn mấy “em” để cho tiện việc. Những hôm mấy em ế độ, mỗi thằng kè mỗi em trên xế nổ đảo vòng quanh thị xã la hét ủm tỏi một lúc rồi tìm chỗ tối tối tuột quần nhau chơi đã đời chán chê rồi mới dông về nhà ngủ. Bởi thế các em tuổi đời còn nhỏ nhưng thân thể đã phát triển như người lớn. Chuyện đụ đéo rành sáu câu!Vừa thấy có khách, gã hầu bàn mừng rỡ ra đón chào. Gã trạc tuổi 30, mặc áo thun trắng in hình cô gái lõa thể, bên dưới có hàng chữ “Bad”. Cái áo thun này chắc hẳn gã mua được ở chợ Sida nào đó, đã trổ ra vàng khừ, có lẽ?gã đã mặc nhiều lần hoặc do nước phèn ở nơi đây quá nặng làm hoen ố đi. Sở dĩ gã mừng rỡ là vì ở cái thời thế khốn nạn như bấy giờ đây thì mở quán bia ôm chỉ có nước chết. Ế ẩm lắm, kiếm khách cũng không phải dễ, tựu chung chỉ được mớ khách ở thành phố xuống chơi thôi. Dân ở đây chủ yếu là làm ruộng mà gặp cảnh thiên tai Thì chỉ có nước cạp đất mà ăn, tiền mua gạo ăn không có lấy đâu mà vui chơi trác táng! Nhưng ngặc nổi không mở quán bia ôm thì thiệt có lỗi với bản thân, có lỗi với thần tài chịu khó đến gõ cửa: vốn ít mà lời nhiều ai mà không muốn là vậy; chỉ cần kiếm vài em nhà nghèo cần tiền nuôi sống gia đình, huấn luyện vài hôm cho biết cách chìu chuộng đàn ông, kiếm đại người đầu bếp xoàng, ra chợ mua vài chục kết bia về thì coi như xong một quán bia ôm có “tầm cỡ”.- Dạ chào hai anh! Vào quán ăn hay nhậu đi! ở đây em út trẻ đẹp lắm. Cỡ nào hai anh muốn thì cứ việc nói . Ở đây đáp ứng không thiếu thứ nào . Còn nữa … ở đây có khuyến mãi, giảm giá cho hai anh 20 %. Anh coi nè ! Bảo đảm đi qua một đêm thì sẽ trở lại, nói thiệt mấy anh nhe, ở thành phố không có được mấy em xinh đẹp này đâu, hàng cao cấp lại rẻ nữa.
Hai gã khách bước vào trong, bọn hầu bàn chạy đôn chạy đáo, nói năng ríu rít ra vẻ mừng rỡ lắm, “Trời đang mưa như vầy mà cũng có khách ra vào ào ào…”; gã khác nói, “Chắc hồi nảy con Chiêu nó đốt phong long đó mà.”oOoCăn phòng thuộc loại xoàng, trang trí tạm bợ . Khung cảnh lờ mờ . Ánh đèn xanh lá mạ non càng làm cho nó trở thêm u tối huyền hoặc như cõi âm ty. Rõ ràng là một cái động điếm trá hình ai đi vào cũng biết. Thì ra bên ngoài chỉ là hào hoa giả dối, nào là nhà hàng đặc sản miền Tây, phục vụ tận tình, chứ thật ra bên trong thì giống như một cái trại gia cầm, chơi bời trác táng.
– Hai anh uống bia gì ?
– Cho Tiger! ? gà Việt đáp.- Ăn gì hai anh?
– Gà vịt gì đó mang đại vài món – gã Việt trả lời ra vẻ rành rỏi.
Dạ, được! Gà vịt thì có thừa, ở đây tụi em còn có thứ thịt khác hai anh có muốn ăn ? ? gã hầu bàn đi thẳng vào vấn đề gạ gẫm. Chắc gã biết tỏng là hai khách đến đây là tìm hoa chứ nhậu nhẹt mẹ gì.Biết gã hầu bàn thẳng thắn, nên gã Việt không còn nao núng, hỏi liền:
– Được ! Nghe nói ở đây có thịt hoẵng (như một loại nai nhưng nhỏ hơn) .
– … ???- gã hầu bàn nhìn hai người khác lấm lét như dò xét .
– Chú năm giới thiệu tới đây anh còn sợ sao ! ? gã Việt nói tiếp kên kên bộ mặt mốc lên ra vẻ khiêu khích.- Thì ra là chú năm giới thiệu mấy anh tới đây, vậy thì khác …! ? gã hầu bàn trở lại niềm nở.Thấy đúng lời ám hiệu , gã hầu thì thầm khẻ bên tai của gã Việt như sợ ai đó nghe lén:
– Muốn thế nào ? Chíp hôi hay khui thùng.(*)
– Cả hai .
– Vậy hai cây cho hai anh.
– Được ! Cầm chút đỉnh cà phê cà pháo … . Kiếm hàng coi được dùm nghen, anh Tây này kén lắm đó! – gà Việt vừa nói vừa gí tiền “mãi lộ” vào tay gã hầu bàn.Gã hầu bàn cầm mớ tiền trong tay, thì mừng rơn:
– Dạ, hai anh đừng lo, hàng ở đây coi được không hà! Mấy em được bà chủ đích tay tuyển chọn, đã có coi hàng bên trong trước rồi mới cho vào làm.
Vài lời qua lại với gã hầu bàn thì đủ biết gã Việt rất sành sõi những hoạt động ăn chơi ở khu này, đúng là “tay trong” dẫn dắt thì bến nào trong bến nào đục mà không biết! Gã hầu bàn bước ra để lại không khí yên lặng giữa hai người. Hai điếu thuốc thay phiên nhau cháy rực hai đóm nhỏ đỏ lè?dưới ánh đèn màu xanh lơ chớp tắt. Điệu nhạc sập sình bài hát “Tóc Ngắn”: tóc ngắn mắt bồ câu sáng ngời…, tóc ngắn… là … la … lá, của Mỹ Linh làm cho không khí bớt căng thẳng. Gã Tây nhìn quanh căn phòng để xem xét và ghi nhận. Gã nói thầm trong bụng, tất cả chỉ là trang trí tạm bợ.oOo
Một người đàn bà trẻ bước vào phòng với hai dĩa gà xép phai trộn rau râm được sắp xếp ngay ngắn. Gật đầu chào gã Tây, thị cười nhoẽn, cái kiểu cười của con bà tú chào gọi khách làng chơi đó mà. Hai khách cũng niềm nở.
Gã Tây giọng lơ lớ, “Chào em!”.Người đàn bà trẻ đon đả :
Chào anh! Anh là nước ngoài hả, vậy anh gọi em là Sô-phia đi cho tiện! Khách nước ngoài tới đây đều gọi em vậy hết đó. Hư … ông Tây nói tiếng Việt nghe lạ quá ! Từ cha sanh mẹ đẻ tới nay em mới nghe được. Cũng có nhiều khách nước ngoài tới đây lắm chứ bộ, nhưng họ có biết nói tiếng Việt đâu, chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ ra dấu không hà. Í mà … anh Tây có giọng nói trầm ấm dễ thương ghê, em nghe thì thấy mê rồi đó.
Ngừng một lát không thấy phản ứng của gã Tây, thị ỏng ảnh cố tình nói văn hoa:
– Ông thiệt hay! Chọn đúng nơi này để vui chơi, độc nhất vô nhị ở cái đất Kiên Giang này. Hai anh biết không, dạo này trai thành phố kéo về đây hưởng thụ dữ lắm, mà biết tại sao hôn … Tại ở đây có giá cả bình dân, “hương đồng cỏ nội”, toàn là hàng “xịn” không hà ! Da thịt em nào cũng mát mẻ, phơi phới như gió mùa Xuân. Bảo đảm hai anh sờ vào là “kết độ” ngay, có tới rồi mới thắm đượm hương vị miền quê đậm đà, đi rồi vẫn còn vương vấn mãi.Gã Tây chợt lên tiếng cắt đứt lời nói của người đàn bà trẻ .
– Cám ơn, cô. Sô-phia, cô cho bia tới đi nhe!
– Anh Đước ơi! Bia tới chưa?, khách người ta chờ nảy giờ nè, làm cái gì mà chậm dữ vậy – Thị vói lớn vọng ra cửa sau, chắc có lẽ là nhà bếp.
– Dạ, tới đây. Tới đây! – gã hầu bàn lúc nảy được gọi là tên Đước từ sau chạy lên.
Gã khệ nệ khiên vào hai thùng bia lớn đặt xuống dưới đít bàn. Người đàn bà trẻ cúi xuống bốc một chai khui đưa cho gã Tây và một chai nữa cho gã Việt, rót óc ách vào ly đá. Cô ta cũng tự khui một chai cho mình. Hành động của thị thật lẹ làng quả đúng là đàn chị trong nghề bia ôm. Cả ba cụng chai một tiếng “bốp” để chào hàng cho buổi tối đêm nay. “Cho thêm ?tẩy? đi anh Đước, khách có lẽ đô mạnh đó! Hai anh ngồi đây nhe, em đi chọn ?hàng mát? cho anh liền.”Sau đó thị trở ra ngoài, hai tờ 50 ngàn được dúi vào tay cô ta cùng lúc đó. Không khí trong phòng trở lại vắng lặng với tiếng nhạc sập sình đã chuyển qua bài “Xin đừng trách Đa Đa” của nhạc sĩ Võ Đông Điền, Quang Linh hát. Tiếng hát thật truyền cảm đánh thẳng vào lòng người nghe, nhưng trời bên ngoài đang mưa làm cho bài hát trở nên nảo nuột, buồn thảm. Cộng thêm tiếng ểnh ương vang vang “ọt … o …ẹt … e” như đứa bé khóc đòi vú mẹ. Tiếng mưa lát đát bên ngoài bắt đầu nặng hạt vỗ lên mái tôn tiếng “tinh tang”, tiếng gió vu vu thổi như sáo vào vách lá, và tiếng cây dừa xào xạc làm ai nấy cũng nổi da gà cảm xúc.Người đàn bà trẻ trở vào với hai cô gái trạc tuổi 20, lơ lơ láo láo, mà vừa rồi thị gọi là “hàng mát”. Cả hai ăn mặc diêm dúa hoa mè sặc sở , một đứa áo hồng hình hai con thiên nga, một đứa mặc áo cam có thêu hoa hồng trước ngực; Má phấn son môi lòe loẹt trông giống đào cải lương hơn là một tiếp viên hàng quán.Gà tre đưa mắt về phía gã Tây chờ phản ứng. Gã Tây im không nói, nhưng gà tre hiểu ý, gã liền trở người qua và nói với người đàn bà trẻ:
– Có hàng khác không ? Vừa rồi nói là khui thùng mà. Mấy em này chắc đã bị khui rồi. Có lẽ ông Tây không vừa lòng thứ hàng này.
– Dạ, hàng này tốt lắm rồi, chỉ ở dưới quê mới có thôi ! Anh xem lại coi ! Chắc tại đèn tối đó. Thùng còn mới mà.
– Ông Tây muốn thứ khác tốt hơn. Cầm thêm 5 tì nữa đi !
– Ah … nếu vậy thì được, anh chờ chút !
Một lát sau …
Mời hai ông anh qua bên này xem!
Xuyên qua hành lang chật hẹp, người đàn bà trẻ dẫn hai người khách tới một căn buồng khác, cũng độ bằng căn buồng này. Vén tấm màn vải màu xanh nước biển đã phai màu sang một bên, người đàn bà trẻ nhường chỗ cho hai gã đàn ông bước vào trong. Trước mắt hai người họ là 6 “con hoẵng” đang chụm lại ở một góc nhà đưa khuôn mặt sợ sệt như hệt bản năng của loài giống nó khi lạc vào vườn đất lạ và bị người thợ săn giơ súng lên bắn mà chúng biết chắc rằng trong đám này thế nào cũng con gục ngã dưới họng súng ấy.Người đàn bà trẻ chợt lên tiếng đánh thức sự chúng.
– Mau ra tiếp hai anh đi mấy đứa ! Đứng khúm núm ở đó làm gì . Mau !
Hai đứa mạnh dạn nhất trong đám, có phần lớn tuổi hơn liền bước ra. Mặt tụi nó đứa nào cũng lấm lét, giọng nói ngượng nghịu, đặc sệt chất nhà quê:
– Dạ, chào hai chú !
– Kêu là anh chớ sao là chú ? thị chủ quán nhắc khéo, lầm bầm ? Dặn hoài mà cũng quên hoài.- Dạ, dạ …chào hai anh!
Gã Tây lên tiếng, giọng của gã lơ lớ tiếng nước ngoài:
– Cac en ten dzchi ? (Các em tên gì)
Một đứa gầy còm trong đám vọt miệng lên tiếng:
– Cháu … em là Liên, đây là Cúc , Liên , Phượng, Oanh , Thuý, Lệ bên kia . Tất cả các cháu … tụi em đều mới cả ! Hai anh khỏi lo bệnh SIDA đâu . Hai chú chỉ cần cho mỗi em một cây vàng thì chúng em phục vụ tận tình. Tụi em sẽ chìu hai anh tới bến luôn!
Có lẽ chúng?được dạy dỗ như thế trước khi vào làm việc ở đây nên lời nói của chúng phát ra như cái máy thâu băng, phát ra vanh vách không sai một chữ bài bản. Chúng thực sự có biết gá trị của một cây vàng là bao đâu ! và có biết chìu tới bến là sao ???
Gã Tây đảo mắt một vòng liếc nhìn mấy em đứng lố ngố tròn xoe đôi mắt ngước nhìn gã chờ đợi. Đến bây giờ, gã mới lột cái mắt kính râm ra để nhìn cho rõ. Gã có cặp mắt lé xẹ trông xấu xí cộng thêm cái đầu hói của gã thì còn tệ hơn. Mấy “con hoẵng” nín thở bấm bụng chờ xem điều gì sẽ tới với chúng.Gã bước tới bên một “con hoẵng” tự xưng là Cúc và vịn vai nó?đồng thời gã chỉ luôn con Thúy đứng trước mặt, hai đứa này nhìn có vẻ nhỏ nhất trong đám. Người đàn bà trẻ thấy thế liền nói :- Cúc và Thúy hai đứa ra phòng khách trước, chuẩn bị tiếp hai anh!
– Dạ, chị Hai! ? hai đứa ngoan ngoãn trả lời một cùng lúc và bước vội một nước.Gã Tây móc trong bóp ra một số tiền tương đương với hai lượng vàng đưa cho người đàn bà trẻ. Thị không cười nhưng ánh mắt thị như sáng lên vẻ mừng rở khi thấy sấp tiền dầy cộm.
oOo
Tại phòng khách…Gã Tây lên tiếng, giọng của gã từ từ nhẹ nhàng vẻ rất nhân từ :
– Hai em sao không đi học mà phải đi làm những chuyện thế này ?
Hai đứa nhỏ như đã được huấn luyện từ trước, sà vào lòng gã Tây, một đứa bên trái một đứa bên phải cặp cổ ông Tây ra vẻ thân mật lắm. Nhỏ Cúc thỏ thẻ, giọng nói bùi ngùi có phần cố tình nhõng nhẽo:
– Dạ, em có đi học chứ, em là học sinh lớp 6 trường Mỹ Hiệp Sơn 1. Tại vì mẹ em vừa mất trong trận lũ vừa rồi, cha của em bị bệnh liệt giường, nên em nghỉ học đi làm để phụ giúp người anh chạy gạo cho gia đình và chạy tiền thuốc men cho cha bị bệnh viêm gan thời kỳ cuối, thì làm sao có tiền mà đi học, ăn còn chưa có nữa nói chi học .
– Nếu vậy thì kiếm nghề khác. Có thiếu gì nghề cho em chọn. Tại sao …
Con Thúy ngồi gọn lỏn vào lòng gã Tây, nói chen vào :
– Tụi em cũng muốn lắm, nhưng tìm đâu có việc nào. Đành phải vậy thôi còn hơn chờ chết đói. Lúc đầu em có đi hái bông súng, rau muống, gánh cam bưởi mướn hoặc phụ giúp người lớn đi giăng câu kiếm chút đỉnh nhưng làm rồi mà cũng không đủ sống…
Gã Tây ôm chặt con Thúy trong tay, tay kia vuốt vuốt lên đầu tóc con Cúc, ôn tồn hỏi tiếp:
– Bơ me Túyz tâu ? (Ba mẹ Thúy đâu ?)
– Mẹ em chết lâu rồi . Hồi em còn nhỏ xíu lận ! Em sống với ba, ba em là thương phế binh.
Nhà em nghèo lắm! Hồi trước di cư theo diện kinh tế mới vào đây. Nhưng làm ăn ở đây thật vất vả , mùa khô thì còn đỡ còn mùa nước thì không có gì làm hết nên chỉ có cách đi bắt cá, hái rau thôi, cũng đủ bữa qua ngày.
Gã Tây buông con Thúy ra, đưa tay lên gỡ cặp mắt kính đen ra lau lau, rồi nói:
– Ở đi, trong …số cac …em, ai là người khổ nhâ…ất vậy:
Cả Thúy và Cúc cùng lên tiếng:
– Dạ, con Thẩm!
Gã Tây vọt miệng hỏi liền:
– Con Thẩm sao hả, nói cho anh nghe đi?
Thúy tranh giành nói ngay:
– Dạ, con Thẩm đó … nhà nó là thảm thương nhất, ông bà ngoại nó đều bị nước lũ cuốn trôi đi . Má của nó bị đất lở chôn vùi mất xác. Còn nữa …
Con Thúy bỗng nức nở khóc như mưa, không còn kể tiếp được. Con Cúc phải thế con Thúy kể tiếp:
… Em của nó mới có 3 tuổi bị rớt xuống nước chết vì nó chỉ sơ xẩy ngó lơ có một chút. Nhà nó nuôi heo, heo bị chết hết trơn! Nó mới vào nghề cách đây chỉ mấy hôm, nhưng ế lắm vì khách chê nó ốm.
Nói xong thì nó rơm rớm lệ. Gã Tây chợt lên tiếng:
– Em gọi luôn Thẩm vào đây được không hai đứa.
Thúy và Cúc bỗng nhìn nhau như muốn nói điều gì nhưng nói không được .
– Chuyện gì thế ? ? thấy hai đứa im lặng, gã Tây hỏi . Im lặng một lúc, cuối cùng con Cúc cùng cũng phải lên tiếng:
– Dạ, không được đâu anh Tây ơi! con Thẩm đang bị bịnh nó không tiếp khách được .
– Bệnh sao hả ?
– Dạ, nó bị trúng gió hỗm rày vì nước lũ ớ.
– Em kêu nó vào đây được không ? Anh hứa cho nhiều tiền cho nó .
Nghe nói cho tiền, con Cúc ngần ngừ một lát, nói:
– Vậy anh chờ đây, em đi kêu liền, anh ngồi chơi uống bia có con Thúy nói chuyện…
Con Cúc chạy đi được một lát thì dẫn về một “con hoẵng” khác. Con Thẩm mặt mày phờ phạt, mặc cái áo ngắn tay màu xanh lá cây, tóc uốn ổ quạ, tay trái nó đeo chiếc đồng hồ giả kiểu Mickey mouse, bước vào theo con Cúc, Cúc đi trước lên tiếng: – Da, đây là con Thẩm nè anh Tây!
– Chào chú … chào anh Hai! ? Con Thẩm cố gắng nói bằng cái giọng lè nhè mệt mỏi. – Ngồi đây đi! Ngồi kế bên anh nè ! – gã Tây nói nhẹ nhàng mời gọi.
Con Thẩm ngoan ngoản ngồi kế gã Tây. Vừa đặt đít xuống nó nói liền:
– Anh Tây sao anh thơm quá vậy. Anh xức cái mùi gì vậy.
Nó nói xong thì phá lên cười, cái nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Gã Tây thấy nó cười thì cũng cười, nhưng gã lại nín, quay sang ngắm nhìn con Thẩm cho kỹ, thấy nó chẳng những ốm tong ốm teo mà thần sắc của nó bệt bạt như đã bị sốt cao lắm. Hai mắt nó lờ đờ chẳng có hồn gì ráo. Gã Tây đưa tay lên sờ trán nó, bàn tay gã ấm áp làm cho con nhỏ cũng bớt sợ phần nào. Gã nhìn con Thẩm một lúc từ đầu tới chân rồi kéo nó vào lòng ôm chặt, con nhỏ đang cười bỗng thấy gã Tây vồ lấy nó thì hơi hoãng, nhưng cũng kịp thời trấn an. Nó biết nó làm cái nghề này thì phải chịu vậy thôi. Mấy đứa còn lại thấy hành động hơi lạ của gã cũng không biết nói sao, bọn họ nhìn qua cặp mắt kính râm đen thui, nghĩ rằng: không biết gã đang nghĩ gì. Gã cầm ly bia Tiger lên tu một hơi dài rồi đặt xuống góc bàn, con Thúy nhanh nhẩu rót lại cho đầy trong khi con Cúc thì lấy khăn chậm lên miệng gã Tây , chùi mép cho sạch.
Bất chợt như nhớ ra thêm điều gì, gã buông con Thẩm ra, đặt chai bia xuống góc bàn và nói:
– Còn đứa nào tảm tương (thảm thương) hơn khoong ?
– Dạ, còn con Thạch Hương.
– Thạch Hương sao hả ?
– Dạ, nó mới vừa đi xuất cảnh về bị bịnh luôn rồi .
– Bịnh sao hả ?
– Dạ, nó đi qua Campuchia làm “em út” bên đó mới trở về . Nên nó mới có cái tên lót chữ “Thạch”. Không biết nó bệnh gì mà chỉ thấy càng ngày càng ốm. Hôm qua nó nói nó đi tiểu ra máu làm tụi em sợ quá trời. – Đi qua Campuchia …? Oh, Cambodia ! ? gã Tây chợt hiểu. – Ở bên đó có nhiều chỗ làm hơn, khách đông hơn, sộp hơn, làm có nhiều tiền hơn và luật lệ không gắt gao như bên này .
– Luật gì vậy em ?
– Thì phải đóng tiền cho bọn bảo an để nó làm ngơ không bắt bớ hạch hỏi đó … (lên giọng). Làm ở đó một năm bằng làm ở đây hai năm đó anh, có người đi hai năm trở về thì mua được nhà mái ngói đó ? con Cúc làm như vẻ hiểu biết nói thao thao. Thì ra thế, em đi gọi luôn Thạch Hương vào đây đi !
Cúc ngần ngừ một lát nhưng thấy điệu bộ gã Tây không đến nổi tệ và hứa cho tiền hậu nên nó lại lật đật chạy đi. Còn lại Thẩm và Thúy. Đứa bên trái người bên phải thay phiên nhau phục vụ bia và kể chuyện cho gã Tây nghe về vùng đất ở quanh đây, về cuộc đời đau khổ của chúng và những trận lũ lụt vừa qua, về gia đình của con Thạch Hương; má nó đi bán rau xà lách xoong, tần tảo sớm hôm để nuôi mấy chị em nó ăn học, nhưng tiền bán được chỉ ba đồng ba cọc không đủ đong một lon gạo cho buổi ăn sơ sài. Lúc đó gã Việt đã ngà ngà với 10 chai bia Tiger nằm lăn lóc trên bàn và dưới đất, chẳng còn chú ý về cuộc đối thoại giữa hai bên. Lờ mờ gã nhìn thấy gã Tây ôm hai con bé vào lòng thì phì môi nhếch mép cười ra gió rồi nấc cục, “híc”, không nói năng chi, cầm chai bia tu liên tiếp.
oOo
Cúc trở lại với một “con hoẵng” khác nữa, không cần phải hỏi cũng biết là con Thạch Hương. Trông con nhỏ còn tệ hơn con Thẩm. Tóc tai nó rối bời. Quần áo xốc xếch, hai má nó hốp, ố? giơ xương.- Dạ, nó là con Thạch Hương đó anh Tây ? Cúc đứng ra giới thiệu. – Chào anh Hai! – con Thạch Hương thì thào nói.
– Chào em! Em khỏe khoong ?
– I am fine. Thank you .
Thì ra con Hương làm gái ở Căm Bốt, tiếp nhiều khách nước ngoài nên nó cũng biết được ba mớ tiếng Ăng-lê.
Thúy ngồi cạnh gã Tây chợt lên tiếng:
– Hương à, mày tàn tạ quá vậy ! Thôi về nghỉ đi ! Tiếp khách không nổi đâu . Đi qua đêm đó mày ! Để hôm nay tụi tao tiếp được rồi. Sẽ chia cho mày chút …
Con Hương lắc đầu quầy quậy, Thúy thấy vậy, day qua gã Tây , giọng nũng nịu nói tiếp:
– Anh Tây à, anh đừng có kêu nó, nó tiếp khách không được đâu. Con nhỏ này nó lì lắm. Hồi còn ở Miên đó, nó tiếp một lúc ba khách. Vậy mà nó không sao. Cứ một đêm như vậy, nó “đi khách” chừng … 20 lần đó anh. Có lúc nó kể với em là đau thốn dưới chỗ đó, nhưng vì tiền nó phải ráng. Con Thạch Hương chợt vọt miệng chặn họng con Thúy liền, giọng nói như cố gượng là ta đây khỏe khoắn:
– Ê, ai nói đó, Thúy. Mày nhiều chuyện quá đi. Tao đâu có bịnh gì đâu ! Anh Tây! Anh đừng tin lời nó nói . Em làm được. Em có kinh nghiệm, anh muốn làm cỡ nào em chìu anh cỡ đó. Em ở Miên về, rành sáu câu giọng cổ nè ! Tất cả các chiêu hưởng thụ của người Miên bên đó em rành cả ! Không tin thì một lát anh sẽ biết. Nhớ cho “boa” nhiều là được rồi. Gà Tây nhìn nó qua cặp kính râm, thấy con nhỏ láu táu nói năng lanh lẹ, gã liền kéo con nhỏ áp sát vào lòng nói:
– Được, anh sẽ cho em đi qua đêm chung với anh luôn! Chịu không ? Nhưng mà trước hết kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện, từ lúc em đi qua Miên cho tới lúc em trở về.
Con Hương bùi ngùi bắt đầu kể: Nhà em nghèo lắm, má em đi bán rau mỗi ngày không đủ sống, ba em đi làm công vỏn vẹn chỉ dăm ba đồng. Thấy cảnh cơ cực của cả nhà em và mấy đứa em nheo nhóc, em không cam lòng, quyết định bỏ học để đi làm, kiếm chút đỉnh tiền về giúp ba má. Dạo đó em vừa mới lớn chưa biết gì, tình cờ nói chuyện với chị Lan, người láng giềng nhà em. Qua chị Lan em được giới cho anh Thạch Công, một gã buôn vàng lậu từ Miên qua đây. Nhìn thấy gã vàng vòng đeo đầy tay, đầy cổ em bỗng ước ao có một ngày nào đó gia đình em sung túc, không còn bữa cháo bữa rau. Sau đó em lén bỏ nhà ra đi, quyết định theo gã qua Miên để kiếm sống. Đoạn đường đi từ đây qua Miên phải đi ngang qua Châu Đốc, từ quốc lộ 91 xuyên qua đường biên giới xã Vĩnh Ngươn, rồi băng ngang cửa khẩu Tịnh Biên qua gò Tà Mâu, tỉnh Tà Kèo, Căm Bốt; gã Thạch Công bắt em phải nhận gã làm anh trai để qua mặt ban kiểm tra, đội biên phòng để mang một số đồ buôn lậu, hàng quốc cấm sang biên giới. Khi qua tới Nam Vang em bị gã đẩy bán cho một động điếm. Lúc đó em còn chưa biết mình sẽ trở thành một con điếm chính cống. Bọn ma cô đẩy em vào chung với một nhóm người phụ nữ mà hầu hết đều là người Việt, hàng ngày cấp phát thức ăn và nước uống. Đến một ngày nọ, một thằng Miên bảo em đi tắm rửa sạch sẻ rồi dắt em lên một căn phòng trống ở đó có sẵn một cách giường tre, nói em chờ ở đó đi, rồi trở ra. Em ngồi đó lặng lẻ nhìn quanh quất, trên tường. Ánh đèn điện neon chói hắc vào mắt làm em choáng váng. Lúc đó em nghĩ không biết đã vào đó bao lâu rồi, em lẫm nhẫm tính toán, chắc gần được một tuần. Mấy ngày rồi, em chỉ biết ăn và ngồi chờ, chẳng biết làm gì hơn, ngày hay đêm cũng không được biết đến. Thấy khổ quá em định bỏ trốn nhưng nghe mấy chị ở đó nói là nếu bỏ trốn sẽ bị đánh đập tàn nhẫn lắm. Em sợ, lại thôi không dám nghĩ tới. Em chờ ở phòng đó khoảng được nửa tiếng sau thì có người đến gõ cửa, em ra mở. Trước mặt em là một ông Tây, cao lớn, mắt xanh tóc vàng. Ổng không nói năng chi, cũng không chờ em phản ứng, bước vào và đóng cửa lại. Nói với em câu tiếng nước ngoài, em không hiểu và không trả lời. Gã tự tiện cởi áo ra. Em thấy hơi sợ dẫu có chuẩn bị tâm lý trước từ sự dạy dỗ của các chị trong đó. Ổng đi tới bên em, đưa tay vuốt má em. Ổng cười. Cười đểu lắm. Em nghĩ suốt đời em không quên được nụ cười đó. Ổng hôn lên tóc, hôn lên trán, lên má, rồi xuống môi. Em nhắm mắt ngồi yên bất động, đầu óc em nghĩ tới những đứa em và ba má còn sống cơ cực ở quê nhà, em đành chấp nhận cho cái miệng tham lam ấy liếm láp xuống quanh cổ. Hồi lâu ổng cởi luôn cái quần serge đen phơi bày bộ phận kín đầy lông lá; ổng bắt em sờ mó, em ngần ngại thì ổng gườm mắt nhìn em. Lần đầu tiên trong đời, em sờ vào chỗ đó, sao mà dớ dáy, gớm ghiết và to không thể tưởng. Được một lúc hạ bộ ổng cương cứng đến phát sợ làm em ngượng ngùng quay đi nơi khác. Nhưng ổng nhẫn tâm bắt em phải nhìn. Em không nhìn thì ổng đánh; ổng bắt em bú, em nhất quyết không chịu, ổng dúi mặt em vào đó, em phát ngộp, kêu la nhưng không được vì khúc thịt đã chỏi sâu trong cổ họng. Em nghẹn ngào hàng lệ rưng rưng, bưng lấy nó làm theo ý ổng. Được chừng 15 phút, ổng cởi hết đồ em ra, em la toáng, nhưng ổng không sợ. Khi áo quần em rách toạt, em choàng tay trùm kín lấy thân thể. Ổng lại cười, cái cười ban nảy mà em khiếp sợ, em lùi dần vào góc giường, ổng như con cọp đói chực chờ vồ lấy em giết thịt. Em chẳng còn biết làm gì hơn là khóc lớn để cầu xin, nhưng nhìn mặt ổng đanh lại em biết ổng không còn là con người nữa. Ổng dang tay, ôm ghì em vào lòng, kéo em nằm trên bụng ổng. Em thút thít dưới cánh tay lực lưỡng của ổng chẳng còn biết làm gì hơn. Ổng vuốt lưng em, vuốt tóc em, nhè nhẹ, và lâu lắm; bàn tay của ổng ấm áp làm cho em cũng bớt sợ đôi phần. Em thôi sụt sùi, nằm ngoan ngoãn trên bờ ngực lông lá đồ sộ của ổng. Ổng hôn lên trán em nói gì đó là em beautiful, lúc đó em không hiểu nhưng thấy ổng nói năng từ tốn thì cũng an tâm nằm im, thiêm thiếp.
Được một lúc lâu không thấy em chống cự và cũng đã hết khóc, ổng vuốt từ lưng xuống tới mông. Hai bàn tay ổng to lớn vô cùng, ôm mông em gọn lỏng dưới mười ngón. Em cảm giác những ngón đó lần mò như muốn len lỏi vào trong cơ thể. Em nhíu mày, thấy lạ! Nhưng nằm im chờ đợi điều gì sẽ xảy ra. Ổng mân mê một lúc lâu, cách làm thật trịnh trọng lắm. Từ tốn lắm. Em thấy bớt căng thẳng, có phần dễ chịu, để yên cho ổng tự tiện; ổng mon men cho bàn tay tới sát bên lỗ tiểu moi móc gì đó làm em thấy rân người, nhột nhạt khó tả. Trong người em bỗng tiết ra chất gì đó làm ướt đẫm cả hai đùi; ổng trây trét khắp nơi rồi đưa ngón lên miệng nút. Em ngạc nhiên đưa mắt nhìn ổng; ổng cười đáp lại, nhưng cái cười nhân từ hơn làm em không còn khiếp sợ nữa. Rồi ổng đỡ em ngửa trở lại, nằm úp lên người em, hôn em; em hôn ổng trở lại, ổng ôm em chặt hơn. Dưới cánh tay to lớn đó, em cảm giác được sự bảo bọc, an toàn mà chưa bao giờ em cảm giác được trước kia. Em ngước mắt nhìn ổng, cái nhìn ưng thuận của một cô dâu trước đêm động phòng. Ổng lại cười, bây giờ em thấy ổng cười thật có duyên, ổng không đến nổi tệ lắm, có phần đẹp trai; khuôn mặt đó bất chợt làm em thấy xao xuyến vô cùng. Thấy em có phản ứng, ổng lại cúi xuống hôn lên mắt em, hai tay ổng kéo chân em nhích ra để chèn người vào giữa; cảm giác một vật cương cứng chỏi thẳng vào giữa hai đùi làm em hơi hoang mang, lòng lo lắng khấp khởi, nhưng sự hào hứng trong người lại cứ trào dâng. Ổng lại ôm chặt em hơn trong vòng tay, nén chặt người xuống ngay giữa bẹn làm cho em bỗng thấy sướng rân, hai bàn chân tay bỗng tê chồn không còn cảm giác; ổng hôn lên môi em có phần mạnh bạo hơn, em cũng trả lại cho ổng không kém. Rồi nhịp nhàng, nhịp nhàng chiếc giường tre rên la kót két dưới sức nặng của hai người, ổng hì hục trên thân thể còn trinh nguyên của em; lúc đầu nhẹ và chậm sau thì mạnh và nhanh làm em không kịp lấy hơi để thở. Em cảm giác được một vật to cứng đâm sâu vào cửa mình, bẹt hai đùi em ra xa và xa hơn nữa. Được một lúc lâu, ổng bất thần thúc mạnh về phía trước, em bỗng thấy đau thốn vô cùng; muốn đạp ổng văng ra nhưng thân người ổng cả 100 ký, em làm sao đẩy nổi, chỉ nằm đó kêu đau mặc tình ổng cù cưa để thỏa mãn. Một lúc sau xong xuôi, ổng đứng dậy mặc lại áo quần; em ngồi đó mắt rưng rưng lau chùi vết hoen ố trào ra từ âm hộ . Và chỉ tít tắt thế đó thôi thì ổng đã dắt em qua cái lằn ranh giữa con gái và đàn bà. Ổng đã tước đi cái gì quí nhất của người con gái …
Con Thúy nghe tới đây thì òa ra khóc. Chắc nó nghĩ số phận của nó cũng chẳng được may mắn gì.
Gã Tây nghe xong câu chuyện, lại lấy cái kính râm ra lau lau, chùi chùi và nói:
– Vậy sao em lại trở ra về đây được ?
Con Hương hốp một ly bia trên bàn và tiếp tục kể:
– Sau khi ông Tây khui thùng cho em, thì em chính thức gia nhập tập đoàn “chị em ta” ngày đêm phục vụ sinh lý cho đủ hạng người. Tây cũng có, Việt cũng có, Miên cũng có, mà Tàu cũng có. Lúc đầu em còn bắt họ dùng áo mưa để tránh bệnh sida, nhưng sau đó em bị người ta cưỡng ép và dính “chấu”; sau đó em không còn bắt ai dùng áo mưa nữa, thích dùng thì dùng, không thích dùng thì thôi, em cũng không thèm ép, nghĩ tới nước này rồi chết còn không sợ nữa nói chi bệnh. Em nhớ lúc đó đắc lắm, khách tới luôn luôn chọn em để “qua đêm”, họ “boa” em cũng sộp lắm. Nhiều đêm tiếp cả 3, 4 chục khách, có lúc tiếp một lượt hai khách, nhiều nhất là 5 khách một lượt. Thấy con Hương ngừng ngang, gã Tây đưa ly bia cho nó hốp lên một ngụm nữa, hỏi:
– 5 khách một lượt. Wa … Rồi sao nữa, em nói tiếp đi.
– Sau đó em làm thêm gần được hai năm kiếm cũng được một mớ tiền định tháng sau sẽ về quê làm lại cuộc đời. Vào ngày kia em bỗng nhiên lên cơn sốt, xin nghĩ làm, thằng ma cô không chịu, đòi đánh em, bắt em phải tiếp tục làm. Trong lúc dằn co em lấy đá đập hắn lổ máu đầu, rồi hoảng sợ bỏ trốn. Bọn Miên dữ lắm, cáp-dùn (giết) người ta như cơm bữa. Nhiều lúc chỉ vì mấy chục bạc mà cũng giết …
– Thế rồi em vượt qua biên giới trở về đây.
Ừ, em về được hơn tháng ngoài.
Vừa chuyện trò vừa cụng bia “cốp cốp”. Chớp nhoáng thì đã hết một thùng bia. Bốn “con hoẵng” tuy nhỏ nhưng uống bia rất “chì” , hết chai này rồi tới chai khác được lật ngang, nằm ngã nghiêng dưới đất! , “đô” họ mạnh lắm. Theo lời bà chủ thì họ phải tiêu thụ hết hai thùng bia lớn thì mới phát lương. Gã Việt cũng được dịp hả hê cơn thèm bia mấy ngày qua. Gã Tây thì uống nhiều nhưng có vẻ uống cầm chừng, chắc vì gã trông chờ tiệc tàn, cho mấy “con hoẵng” “hoắc” đi thì ra tay hành động.
oOo
Hai tiếng đồng hồ sau, mưa bên ngoài đã tạnh, gió đã ngừng thổi. Thùng bia đã cạn, bốn “con hoẵng” đã ngà ngà trong hơi men nồng nặc, nói năng có phần lớn tiếng, tranh giành. Có đứa còn chửi thề đòi phải được gã Tây ôm thì mới chịu. Gã Việt đã “hoắc” đi tự lúc nào rồi nằm ngáy pho pho, lâu lâu gã mớ chửi lè nhè tiếng đụ má, đụ mẹ gì đó.- Bà chủ Sô-phia , tính tiền! ? gã Tây nói to ra phía sau bếp.- Tới liền! ? từ dưới nhà sau, người đàn bà trẻ lúc nảy bước lên.Thị bước lên tới trên, ỏng ẹo:
– Sao vui không anh ? Mấy em chắc phục vụ tận tình lắm hả. Anh thích không ?
– Ơ … thích chứ, mấy em vui lắm, nói chuyện hay lắm! Phục vụ chu đáo, đàng hoàng.
Lẩm nhẩm trong miệng và chỉ trỏ lên bàn ăn để tính toán, người đàn bà trẻ nói có vẻ rành rỏi như thuộc lào:
– Tất cả là 5 triệu, chưa tính tiền boa cho mấy em. Đi qua đêm giá khác.
Gã Tây móc trong túi ra một sấp tiền rồi nói:
– Đây là tất cả, bà đếm lại đi. Tôi bao hết các em ở đây qua đêm. Tiền còn dư bà nhờ xe đưa anh này về khách sạn Kiên Giang trước.
Người đàn bà trẻ cầm sấp tiền mắt sáng rỡ, số tiền quá lớn lao. Nhiều gấp đôi số tiền mà của thị muốn tính.
– Cám ơn, anh ! … Anh Tây ! … Anh chơi đẹp thiệt! Mai mốt ghé đây chơi nữa.
Mấy “con hoẵng” thấy bà chủ cầm sấp tiền trong tay thì cũng tròn xoe đôi mắt thèm thuồng, mừng rơn, nghĩ: anh Tây này chơi xịn, chắc tới sáng này sẽ cho bọn mình nhiều tiền lắm, vậy phải ráng chìu ảnh mới được.Thị chủ quán đon đả:
– Mấy em mau thay đồ, sửa soạn, đi theo anh Tây qua phòng bên cạnh trước, lát nữa anh Tây sẽ qua. Nhớ phục vụ cho anh Tây vui lòng thì anh Tây sẽ “boa” cho tụi em nhiều.Gã Tây lên tiếng bào chữa:
– Không phải đâu, tôi muốn đưa các em ra ngoài chơi, chứ không phải ở đây.
Mấy “con hoẵng” bỗng sụ mặt, chúng nghĩ chắc ông Tây không muốn “đi khách”, mà chỉ muốn đi du hí đó đây, vậy là tiền thù lao đâu có được là bao.Người đàn bà trẻ chợt đổi giọng:
– Nếu vậy thì tính giá khác.
Gã Tây mở cặp kính râm xuống, trố cặp mắt lé nhìn thị, thị hơi giật mình vì ánh mắt sắc như dao. Nghĩ tới số tiền trên tay của thị đã quá dư , thị nghĩ sao đó rồi trở giọng dịu ngọt nói:
– Thôi được rồi, em có hứa là khuyến mãi bớt anh 20 % mà . Thì coi như đây là tiền em bớt cho anh vậy! Anh khỏi phải trả thêm nữa, anh muốn dẫn tụi nó đi đâu thì tùy. Sòng phẳng há!
oOo
Gã Tây hai tay choàng bốn đứa, con Thẩm và con Thúy bên trái, con Hương và con Cúc thì bên phải. Bọn chúng kè kè bên gã Tây tưởng chừng như những đứa con gái của gã, đi dọc theo hành lang về phía sau nhà hàng. Đi được 10 bước, gã bỗng nghe những tiếng rên rĩ phát ra từ mấy gian phòng dọc theo hành lang. Nói là gian phòng chứ thật ra là những miếng chăn, miếng giấy cát tông, hoặc một mảnh vải mùng được giăng ngang thành từng ô nhỏ có diện tích chỉ bằng hai cái giường nhỏ. Tò mò gã vén một trong những gian phòng qua và ghé mắt nhìn nhìn vào. Qua ánh sáng lờ mờ, gã liếc vội và thấy bên trong là một khách làng chơi đang hành lạc với một “con hoẵng” non choẹt tuổi hãy còn rất măng. Mắt gã mở to trước cảnh tượng đó. Gã để ý kỹ cơ thể của “con hoẵng” hãy còn chưa phát triễn đầy đủ. Ngực lép kẹp vú chưa quầng lên thành búp, núm nhỏ như là của đứa bé trai, mặt còn bún ra sữa. Gã khách đầu hói bụng phệ, da trắng hồng đang hì hục, hì hục, và hì hục giày vò trên thân xác “con hoẵng” một cách thê lương. Mồ hôi của gã nhễ nhại rớt xuống “lộp độp” trên lưng “con hoẵng”; gã khách kề miệng liếm hết đi, tay quét miệng, rồi lại hì hục, hì hục và hì hục tiếp. Tiếng lò xo kêu kót két, kót két và kót két hòa lẫn tiếng “con hoẵng” nghiến răng rên rỉ. Thị chủ quán bỗng từ đâu xuất hiện, đưa tay nắm cái màn kéo lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn gã Tây như ngăn cản. Gã Tây hiểu ý, biết là không được coi lén. Nhưng trông gã có phần hào hứng trước cảnh tượng hoang dại thế kia. Gã chìa cho thị chủ quán thêm chút đỉnh tiền nữa, ngõ ý muốn xem hết luôn mấy gian phòng khác. Thị nhìn sấp tiền dầy lên thành khối thì gật đầu đồng ý.
Phòng kế bên cũng vậy, một “con hoẵng” đang khẩu dâm cho một khách làng chơi . Khách làng chơi ngồi chễm chệ trên giường như một ông hoàng, “con hoẵng” quì dưới đất như một ả tì thiếp. Cả hai không có một mảnh vải nào trên người. Gã Tây nhẹ nhàng gỡ cặp mắt kính râm đen ra lau chùi, ra hiệu cho đám Cúc-Hương-Thẩm-Thúy giữ im lặng; gã?nheo mắt cố nhìn cho rõ hơn cảnh tượng trước mắt. Thật ra 4 đứa Cúc-Hương-Thẩm-Thúy quá quen thuộc với mấy cảnh tượng thế này rồi, ngày nào mà bọn chúng không nghe tiếng rên la phát ra từ những gian phòng đó. Hai trong số bốn của bọn chúng cũng đã từng ở trong đó, thì có gì đâu mà lạ; cũng vậy thôi, khách trả tiền, khách đòi hỏi, người phục vụ chỉ ráng chìu theo, biết đâu khách vui sẽ cho “boa” hậu. Lúc đó gã khách nọ rùn mình ấn đầu “con hoẵng” vào sâu giữa hai đùi, gã ngửa cổ lên trời đê mê với cảm giác rân rân từ từ dâng lên cao độ. (Gã mãi mê hoang lạc nên không ngờ là có kẻ khác đang nhìn lén). “Con hoẵng” mổ mổ cái đầu lên xuống giữa hai đùi người khách nọ, lọn tóc nó lất phất đều đều theo nhịp rên rỉ của khách làng chơi. Làm được một lúc thì “con hoẵng” khạc nhổ những bãi nước bọt pha lẫn dịch thể phèo phèo xuống đất, rồi đưa mặt lên thở dồn để lấy hơi. Mặt mày nó bơ phờ nhưng cũng ráng cầm cái của quí gã khách mơn trớn cho gã hài lòng; xong xuôi, gã khách đứng dậy kéo quần lên trong khi “con hoẵng” xếp lại giường chiếu cho ngay ngắn, gã lúi cúi mở bóp móc tiền …Gã Tây buông tấm màn ra, quay gót bỏ đi. Trong đầu gã đang nghĩ:không biết cả ngày nó làm mấy cữ như thế, nếm không biết bao nhiêu là chất tanh tanh lợm giọng mà không ai giống ai hết. Gã Tây tiếp tục đi về phía trước của hành lang, nơi có tiếng khóc phát ra thúc thích. Gã hờ kéo nhẹ tấm màn nhìn vào. Tiếng khóc đó phát ra từ một “con hoẵng” khác, nó đang nằm sấp ra giường, ở trên là một gã đàn ông to béo người ngoại quốc. Cái bụng phệ của gã phủ lên tấm lưng trần bé tí của “con hoẵng” như con quái vật đang bắt mồi non. Gã Tây đứng ngoài thầm nghĩ, không biết tại sao mà ai cũng thích làm cái kiểu này. Gã còn đang định nói gì đó với bốn đứa Cúc-Hương-Thẩm-Thúy, thì thị chủ quán nắm tấm màn kéo lại vị trí cũ và nói: – Khách quen đến “khui thùng” đó thôi! Còn mới là vậy đó, khóc lóc hoài hà. Thôi anh coi bao nhiêu đủ rồi. Anh Sáu (ông chủ quán) nói không được nhìn lén khách, vi phạm nội qui. Không biết gã Tây có hiểu hai chữ “nội quy” là gì không nữa, nhưng gã hiểu là gã không được phê chuẩn coi thêm nữa. Gã không nói gì cả chỉ bước theo thị chủ quán đỏng đảnh đi trước hướng thẳng ra cửa sau. Khi gã ra tới cổng thì tiếng rên của lão bụng phệ rên “ơi ới” trong gian phòng lúc nảy vọng ra cộng thêm tiếng thét của “con hoẵng” nhỏ như vừa mới bị cắt tiết xong. Bốn “con hoẵng” cũng vừa nhìn cảnh tượng lúc nảy giờ nghe tiếng vẳng đó thì bùi ngùi rơi lệ bởi chúng biết chút nữa đây chúng nó phải bị hành hạ y như thế dưới tấm thân đồ sộ của ông Tây này . Cả bốn đứa điều nghĩ: Tội cho con Hằng quá! Lần đầu tiên mà gặp trúng lão già Tây lớn con quá mạng.
Tiếng gà gáy ở vùng quê thiệt là một âm thanh đặc trưng, một khi con đầu tiên cất giọng gáy thì tiếp theo là những con khác, dường như muốn phô trương bản năng của chúng; tiếng gáy đó cùng con nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ phòng tắm, vỏng vào tai của gã Tây. Gã đang trần truồng đứng trước kính ngắm nghía và chải lại mái đầu chỉ còn lại mớ tóc ít ỏi, gã mặc lại cái áo sơ mi trắng, thắt vào cái cạt vạt sọc ca-rô cho gọn ge, gã cười với chính gã ở trong kính nhớ lại đêm qua với bốn đứa Cúc-Hương-Thẩm-Thúy quây quần bên gã, cười cười nói nói chơi đủ trò vui. Chỉ cách có một đêm thôi mà gã thấy mình như trẻ lại hơn chục tuổi, tinh thần minh mẩn, cơ thể sảng khoái. Gã mặc luôn chiếc quần tây đen gọn gẽ vào rồi bước ra ngoài xem xét lại hành trang đã đầy đủ chưa: cái máy chụp hình, bút mực, giấy viết…
Bốn “con hoẵng” Cúc-Hương-Thẩm-Thúy nằm la liệt tứ phía trên giường, tay chân đứa này gác trên mình đứa kia, nằm chéo ngoe bất kể phương hướng. Rõ ràng là chúng nó thức suốt đêm để vui đùa với gã Tây. Chắc chúng nó mệt lắm!Gã Tây bước vào phòng của bốn “con hoẵng” từ một căn buồng kế bên có cửa thông qua. Đưa tay lên sờ trán từng đứa, gã mỉm cười, cái cười thật hiền từ. Gã nhớ lại tối đêm qua, khi gã đưa chúng về tới khách sạn thì chúng đã say mèm, nói năng lảm nhảm, con Cúc và Thúy thì ói mửa không ngớt. Sau khi cẩn thận đặt chúng lên giường và đắp chăn lại cho từng đứa, gã lấy một cuốn sổ ra trong cái túi xách đã sờn màu hí hoáy ghi ghi điều gì đó. Lúc 6 giờ sáng, gã chợt giật mình vì nghe con Thẩm luôn miệng ú ớ điều gì đó tay chân quơ loạng choạng, còn con Hương đã khóc bù lu bù loa trong giấc ngủ, mớ điều gì đó rất là khó hiểu. Ông sờ thử trán của con Thẩm và con Hương xem có còn sốt không. Thấy bớt sốt thì ông cũng yên tâm. Ông lẩm nhẩm bằng tiếng Pháp, “Nếu chúng nó đêm nay không được ông cứu vớt thì chúng ngủ ở đâu và khách làng chơi sẽ hành hạ chúng nó như thế nào”. Nói vừa dứt câu thì cặp mắt ông ấn lệ hai hàng trên má. Đêm qua ông thức suốt đêm để canh cho những “con hoẵng” ngủ ngon và cũng để viết nốt bài báo còn dang dở. Ông là ai ? Ông chính là nhà báo nổi tiếng của nước Pháp nhiều lần sang Viêt Nam công tác nên rất rành rõi tiếng Việt . Chuyến đi lần này của ông là được Liên Hiệp Quốc bảo trợ để tìm những tin tức về trẻ em bị ngược đãi trên thế giới .
oOo
Ông đặt một số tiền to lớn lên trên bàn và viết lại vài dòng chữ cho chúng:
Đây là số tiền đủ cho các cháu trang trải sinh sống trong những tháng ngày còn lại . Em Cúc có thể đem nó giúp ba chạy tiền thuốc men và chạy gạo (chú học từ “chạy này từ em đó). Em Thúy thì khỏi phải đi giăng câu, hái trái, dầm mưa giải nắng. Em Thẩm và Hương chữa khỏi bệnh sốt. Riêng Hương thì nên vào bệnh viện da liễu để điều trị. Các em nhớ chia đều số tiền cho các bạn khác có hoàn cảnh như các em. Tất cả các em phải nên trở lại đi học. Mai mốt chú về sẽ ghé thăm mấy em để coi sự tiến bộ của các em ra sao .À , lo dặn dò các em mà quên giới thiệu, chú tên là MDJ, là nhà báo của nước Pháp. Các em cứ gọi chú là anh Tây nếu dễ dàng hơn cho các em. Chú đại diện cho Liên Hiệp Quốc thăm dò tình hình trẻ em bị ngược đãi trên thế giới. Các em có từng nghe Liên Hiệp Quốc chưa ? Chắc là chưa ! Các em hãy còn quá nhỏ để lăn lộn trong cuộc sống khó khăn này. Tuổi của các em phải là tuổi đi học và đi chơi thì mới đúng. Cám ơn các em đã giúp chú hoàn thành xứ mệnh cao cả. Chú hy vọng bài báo của chú sẽ cứu được 150 triệu trẻ em lang thang và bị lợi dụng tình dục trên khắp toàn cầu , trong đó có các em ….
Chú,
MDJ
Ông bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, rồi bước ra khách sạn khi con nắng đã đứng bóng, vẫn cái nóng hôm nào mà ông bước ra khỏi quán cà phê Ngân ở đường Cách Mạng Tháng 8, ông ngoái nhìn lên phòng bọn chúng một lần nữa để ghi lại những kỷ niệm sau cùng mà ông đã có với những “con hoẵng” và bước về phía chiếc honda ôm 67 đang chờ ông ở phía trước. Ông khoác cái ba-lô đã sờn vải vì sương gió lên vai như là một kỵ sĩ trượng nghĩa hành hiệp giang hồ. Kiên Giang tà tà khuất hẳn sau làn khói trắng, bụi bặm và vết bánh xe lăn …
Hết (Truyện 18+ Hay Hay Nhất)