VN88 VN88

Chuyện phang gái ở dưới quê – Truyện 18+

Lần ấy tôi phải ra đồng vào ban đêm để thay cho ba tôi về nhà ngủ. A?h trăng dìu dịu có thể nhìn xa mút ra tận phía kia của đám ruộng. Đang đi tôi có linh cảm ai đó đang cố đi nhanh về phía mình. Quay lại tôi mới nhận ra thím Bảy hàng xóm, có lẽ thím cũng đi ra đồng chăng?
– U? Phát đó hả ?
– Dạ con đây, thím có khỏe không?
– Dữ hôn, tưởng có vợ rồi quên luôn bà già này chứ!
Tôi không hề ngạc nhiên vì câu nói thiệt tình của thím. Thím trách tôi là phải, ví cách đây đã hơn 15 năm, tôi đã có một kỷ niệm với thím, rồi từ đó tôi không hề muốn nhớ đến, nó thoảng qua như cơn gió, nhưng với thím thì ngược lại.
– Dạ, con làm sao quên được
– Cách xưng hô vầy thì quên là cái chắc. Ơ? đây không có ai, cho kêu bằng anh được không?
Thím nay đã ngoài 40, cái tuổi mà người con người đang hồi xuân, mọi ham muốn vượt ra ngoài tầm của sự đáp ứng nội bộ. Ơ?thím, có lẽ chồng không đủ. Tôi đứng lại chờ thím đi lên ngang rồi cùng đi song song. Tôi ngạc nhiên khi thím không hề quên ở những ngày tháng sau đó, ngay cả đang lúc ân aí vớ chồng. Tự dưng tôi muốn ôm người đàn bà này, không phải vì chuyện xác thịt mà vì cái tình. Tuy không được xã hội và gia đình công nhận, nhưng thím không thể nào quên tôi, thì sao tôi nỡ từ chối một tình cảm như vậy. Tôi ôm ngang qua eo thím, thím mừng ra mặt. Dưới ánh trăng, tôi thấy những giọt lệ lăn tròn trên má.
– Em tưởng mãi mãi mất anh. Từ cái ngày đó, em vẫn ao ước có được anh. Những lúc anh về quê, em đã tìm cách liên lạc, nhưng không được.
– Vậy lần này anh bù cho em nhé.

Tôi xiết chặt thím vào lòng. May mà đợt về quê nà chỉ có hai cha con chớ có bà xã theo cùng thì tôi không dám mạnh miệng hứa như vậy. Thím hôn tôi khắp người, như bà mẹ hôn đứa con trai bé bỏng của mình vậy. Nắm lấy con cu, thím hít hà:
– Oao ! Giá mà ngày xưa cũng bự như vầy thì đã biết mấy.
Ngày xưa, khỏang 4 giờ chiều, tôi đang đi câu cá. Trời bỗng chuyển mưa đen kịt, cơn mưa bất thần ập đến. Tôi vội chạy vào cái chòi gần đó để núp mưa. Cái chòi này của ông Ba chăn vịt, đặt ngay đầu ruộng của thím Bảy. Trong chòi có cái giường tre để ông ngủ. Nhưng gần đây ông đã bán bầy vịt, nên không còn ở đó nữa. Đứng bên trong một lúc, tôi mới nhận ra ai đó đang nằm trên giường, nhưng không mặc quần. Tôi hết hồn định bỏ chạy thì nghe tiếng người con gái lên tiếng:
– Đã vào đây sao lại bỏ đi ?
– Dạ con?

Đó là thím Bảy. Thím nay khỏang 23 tuổi vừa mới lấy chồng vài tháng. Có lẽ thím đi nhổ cỏ thấy trời chuyển mưa mới vào đây. Nhưng thím làm sao mà cởi đồ ra hết vậy? Tôi không sao hiểu được, vì lúc ấy tôi mới 14 tuổi, cái tuổi chỉ biết ăn học, còn chuyện chi chi khác làm sao biết, nhất là ở nông thôn.
– Nếu không muốn tôi méc ba má thì lại đây, lại gần hơn nữa?
Tôi nhge nhắc đến Ba Má thì hết cả hồn. Tuy thương con, nhưng những chuyễn tài đình thế này thì khó mà tha thứ. Tôi len lén đến gần mà mắt vẫn nhìn ra ngoài mưa. Ai mà dám nhìn người khác ở truồng, hơn nữa là phụ nữ. Bất thần thím ngồi dậy và nhảy xuống giường ôm tôi vào lòng. Thím ngồi thụp xuống mân mê bộ chỉ huy.
– Ối dào, nhỏ xíu vậy ông?

VN88

Viết một bình luận