– Em yêu anh, yêu từ lâu rồi anh biết không.
– Anh cũng yêu em, – tôi đáp bừa.
Chung tôi không nói gì thêm nữa, rồi tôi bỏ ra ngoài với một mớ suy nghĩ. Tiếng “yêu” với tôi thật dễ nói, nhưng dù sao tôi và My cũng gọi chung một người là mẹ suốt nhiều năm nay, thật khó xử. Nhưng tư tưởng đó chợt mất đi khi nhỏ Trang không biết từ đâu nhảy hẳn lên sau lưng tôi:
– Anh đang suy nghĩ gì mà thừ người ra thế?
– Ờ… chả có gì đâu… cái con nhỏ này chỉ được cái… quậy phá, – vừa nói tôi vừa cảm nhận cái đầu vú vừa mới nhú lên của Trang cạ sau lưng mình.
Sợ kiềm lòng chẳng nổi nên tôi kêu Trang xuống rồi đi ra ngoài. Đang ngồi uống nước với mầy thắng bạn thì có phone, nhìn vào số thấy thì ra là Oanh gọi. Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên nhưng vẫn bắt lên hỏi:
– Alo, gọi anh có gì đây.
– Anh thật là quỷ đấy…. hihihi
– Gì mà kêu anh là quỷ nữa đây cố bé.
– Em không là bé nha, ít ra cũng lớn như Thư rồi đấy… hihi
– Em… nói gì thế? – tôi hơi phân vân.
– Đừng giả bộ nữa, em với Thư chẳng giấu nhau chuyện gì đâu, nhưng…
– Nhưng gì? – tôi thấy có hơi hướm chuyện gì đây.
– Gặp em được không?
– Uhm, bây giờ anh tới liền.
Nói rồi tôi đứng dậy chào mấy thằng bạn rồi đi liền. Tới nhà Oanh thì đã thấy Oanh đứng đợi ngay cửa rồi. Bước vào nhà thì thấy khá vắng vẻ. Tôi hỏi Oanh mọi người đâu rồi, thì Oanh bảo đi cả rồi. Tôi hơi cảm thấy gì đó, nhưng nghĩ chẳng sao rồi theo Oanh ngồi vào ghế.
– Em có gì muốn nói với anh?
– Làm gì gấp thế, anh với Thư cũng gấp vậy hả?
– Ý em là gì?
– Lại cứ vờ vỉn, vậy thôi em nói thẳng.
– Uhm
– À… chả là em đang cần một cái máy tính mới… mà ông bà già cứ hứa hoài chẳng chịu mua… không biết…
– Được rồi – tôi cắt ngang – để đấy anh mua cho.
– Thiệt hả anh?
– Uh, còn chuyện anh và Thư thì cũng bình thường thôi, nhưng anh không muốn ảnh hưởng đến việc trường lớp của Thư, hiểu chứ?
– Biết rồi mà, cứ phải dặn vậy sao. Mà anh ăn gì chưa?
– Chưa nữa, nhà em không có ai hay anh dẫn em đi ăn hen.
– Cũng được đợi em thay đồ đã.