-Ăn mặc thế này thì mới tán gái được chứ em!
-Hì! Em không cần tán thì gái cũng theo em đầy còn gì nữa.
-Thôi ông tướng ạ, ông hơi bị tự cao quá đấy nhé.
Tôi cười hề hề nhưng vẫn mặc áo, mua cho tôi hai cái rồi chị em đi chơi sau đó về nhà. Anh Thành thì cũng về rồi, thấy tôi và chị Nhung về thì bảo:
-A Trung! Mày đi với anh có tí việc nhé?
-Việc gì thế hả anh?
-Đi qua xem mấy cây cảnh anh đang định mua, thằng này nó đang kẹt tiền nên bán rẻ lắm!
-Em biết gì về thế cây cảnh đâu mà anh bảo em đi xem.
-Chưa rồi sẽ biết.
Thế là hai anh em lại dắt xe đi. Vừa ra đến cổng thì chị Nhung gọi với theo:
-Tí nữa về ăn cơm đấy nhé, mọi thứ chuẩn bị nấu rồi đấy!
-Được rồi anh về.
Anh Thành nói một câu rồi nhảy lên xe cả hai anh em phóng đi. Anh Thành làm trưởng phòng phát triển phần mềm của một công ty cũng gọi là có tiếng trong thành phố. Hai anh em lòng vòng qua cả một đoạn đường đê dài. Tôi thấy vậy hỏi:
-Sao xa thế anh?
-Xa thì mới có cây đẹp chứ!
Tôi gật gù rồi hỏi tiếp:
-Hai anh chị cưới nhau cũng được gần hai năm rồi sao không tính có con đi. Có thằng cháu gọi em bằng chú cũng vui chứ, thỉnh thoảng cho nó đi chơi!
-Con cái làm gì vội em, hai ba năm nữa là vừa, giờ hãy còn vui chơi thoải mái tí đã. Thế lên trên này đã tán được em nào chưa. Thịt kiểu gì đừng để nó về bắt vạ đấy nhé. Lúc đấy thì anh cũng chẳng đỡ được cho đâu!
-Gớm có gì mà phải sợ! Ở dưới quê em còn thác loạn chán, bắt được em á, còn lâu luôn đi, mà anh đi thế này kiểu gì bà Nhung ở nhà cũng ghen lồn – g lộn lên đấy!
-Ăn vụng thì phải biết chùi mép chứ. Cứ mà để lộ ra thì có mà toi ngay hiểu không?
Tôi cười rồi hai anh em ngoặt vào khúc cua xuống dưới đê. Dưới đê này thì toàn những ngôi nhà cấp bốn lợp ngói đỏ au. Tôi đoán chắc cũng lâu đời rồi. Rẽ vào một cái nhà có cổng to và khoảng sân khá là rộng với cây cảnh đầy vườn.
Mấy con chó ở đâu xộc đến sủa inh ỏi.Không sợ chó nên tôi dựng xe mà hù tụi nó khiến tụi nó càng sủa to hơn.
Một anh thanh liên trong nhà chạy ra, đoán cũng chỉ hơn tôi hai ba tuổi mà thôi ra quát mấy con chó rồi lùa chúng nó chạy vào sau nhà rồi mở cổng cho chúng tôi mà cười:
-Anh Thành đấy hả? Vào đi anh!
-Ừ! Anh với thằng em họ con bà cô hôm nay qua xem cây đây. Sao có cây gì mà bảo anh qua xem rồi lấy rẻ cho?
-À có mấy cái cây sanh dáng làng đấy mà. Dạo này em chết mấy trận Ngoại hạng Anh nên bí quá đành bán vậy!
-Thế dáng dấp thế nào?
-Dáng ổn, em bí quá, tụi cho vay nó cứ hối mãi. Em có bảo là đưa cây trừ nợ nhưng tụi nó có biết cây cối gì đâu, cứ tiền mặt tụi nó chơi thôi à. Anh xem có thế nào đỡ em cái, vài chục triệu thế này em chết!