VN88 VN88

Chết em rồi. . . nứng quá đi anh ơi

Nàng vâng lời nhắm ghì đôi mắt lại, hai hàm răng cắn chặt lấy nhau, và khẻ gật đầu thật nhẹ trong khi hai tay lo bấu chặc xuống giường để chuẩn bị chờ đợi cho cuộc tấn công vào lòng địch.

Người Hùng Mạnh mồ hôi đổ ra như tắm. Mỗi lúc chàng ta càng ấn mạnh và nhấp sâu vô thêm. Có lẽ vì con cặc của chàng quá to nên con bé hình như chịu
không thấu. Một tiếng “ót” từ bên trong tử cung con bé vang vọng ra, nhìn lại thì thấy con cặc của Hùng Mạnh đã lút cán vào bên trong từ lúc nào. Tú Oanh la hét
lên dữ dại.
– Ui da. . . Đã quá. . . chết em rồi.
– Đau không cưng?
– Em chịu được mà. . .nắc tiếp đi anh.

Tú Oanh chóng cùi chỏ lồm cồm ngóc dầu dậy, nàng muốn tận mắt nhìn thấy hai dương vật giao hợp cho đã lòng tò mò của nàng. Con bé trợn mắt nhìn chăm chú say sưa khi con cặc của Hùng Mạnh nó cứ liên tục thục ra thục vô nhanh như tia chớp.
– Uzm. . . Uzm. . . Sướng quá. . . Ui da. . .
– Coi cho đã đi em.
– Vâng. . . em đang nhìn nó đây, chơi thật lâu nhe anh. . . em muốn nhìn hoài cho nó đã.
– Đã quá . cưng ơi, nắc phụ anh đi em. . . Hứ. . .Hứ. . . anh mệt quá~ . . sướng quá.
– Uzm. . . Uzm. . . bóp vú em đi anh. . . em nứng quá anh ơi. . . se đầu vú em đi anh.
Bổng dưng Hùng Mạnh dừng lại. Chàng ấn con cặc thật sâu vào trong tử cung nàng, mặt mài nhăn nhó như con khỉ đột:
– Ứ . ứ. Anh dằn hết nổi rồi. Anh ra đây. . .Sướng quá. . . Ui da đã quá. ~ . . .
Căn phòng máy lạnh như chẳng hề có lấy âm thanh nào khác ngoài hơi thở hổn hển dồn dập và giọng nức nỡ, rời rạc của hai cơ thể nam nữ xoắn chặt nhau như
giây neo tàu.
Cô bé bỗng hiện hình như một con hồ ly tinh hóa thần, kêu la lên oai oái:
– Đừng… đừng ngừng anh. Coi kìa. . . Em chưa xong mà. . . Chơi nữa đi anh, sau tự nhiên lại ngừng vậy Em chưa dã nứng mà.

Tú Oanh nắm lấy con cặc của Hùng Mạnh, nàng xô người Hùng Mạnh nằm xuống rồi hả hốc miệng ra bú liếm lên con cặc dang nửa xìu nửa ểnh của Hùng Mạnh trong khi Hùng mạnh thì hết xí quách nằm sãi tay không còn biết trời trăng là g;ì.
Tú Oanh đã trổ hết các ngón nghề của một kỵ binh trên giường nệm, dã mang lại cho Hùng Mạnh nỗi khoái lạc như lạc vào cõi thiên thai hnyền thoại. Chỉ đến ngày thứ năm sống cạnh Tú Oanh, chàng kép hát hầu như phờ phạc, hát chẳng còn ra hơi, hai mắt lõm sâu, tóc tai rũ rưỡi và rồi chính chàng ta đành xuống nước năn nỉ con nhỏ:
– Sau đêm nay có lẽ chúng ta tạm thời chia tay ít lâu nghen cưng.
– Tại sao? Anh chán chê em rồi phải không?
Không phải vậy dâu. Anh thề với em, anh vẫn yêu em mãi.
– Vậy tại sao anh xa em?
Hùng Mạnh dúi đầu vào hai bầu vú ấm áp của Tú Oanh mà thú nhận:
– Chỉ vì anh hết cả sức lực, không còn hát được nữa, không còn tập tuồng hăng hái như trước mà đau khổ nhất là. . . anh không kham nổi sự đòi hỏi của con
vợ già ở nhà em ơi?
Tú Oanh cười rúc rích, con nhỏ ôm ghịt đầu Mạnh Hùng ép sát vào giữa hai gò ngực của mình rồi thỏ thẻ như ru con:
– Vậy thì mình hãy yêu nhau lần chót đi anh, Ai biểu tại anh. . . dạy em chi cho em ghiền rồi đó.
Nhưng Hùng Mạnh đã bất ngờ vùng dậy, nhảy khỏi giường mặc vội áo quần vào vừa nói nhanh như sợ dể lâu sẽ không còn đủ can đảm nữa:
– Thôi. . . Đêm nay em tha cho anh sống đi.
Tú Oanh nói tiếp:
– Một cái cũng không dược nữa à.
– Anh thèm ngủ lắm rồi. Anh hết xí quách, lỏng xương bánh chè rồi nè!
Tiếng Tú Oanh cười dòn dã vang lên lanh lãnh trong dêm vắng trong khi anh chàng kép mở cửa bỏ chạy lấy người…

Thu Đạm nham nhở cười khoe cả hàm răng bóng lưỡn, hào hứng hỏi Thanh Tà Lỏn và hai nhỏ bạn là con Tuyết cùng Nga Quắn:
– Sao? Tụi mày ớn xương sống chưa. Trời ơi, gặp ai chớ Thu Đạm Bà Bà này thằng cha Hùng Mạnh là cái thá gì.
– Cỡ như Hùng Mạnh thì nhằm nhò gì. Đây, chớ còn lại của bà chị. Nàng Tú Oanh Thu Đạm dã chia tay chàng, bây giờ dến lượt bà chị nào đây.
– Moa. Nga Quắn này trổ tuyệt chiêu ra thì phải biết tay…
– Bật mí sơ sơ dược không nàng?
– Đâu có dễ vậy bạn. Hãy chờ đến dấy rồi mới nể mặt Nga Quắn này.

VN88

Viết một bình luận