VN88 VN88

Chết em rồi. . . nứng quá đi anh ơi

Cô gái không trả lời mà lại bất giác khom người xuống kéo ống quần dài trắng lên quá gối phơi bắp chân trắng nõn nà hấp dẫn dến dổi chàng ta nhìn không chớp mắt. Vết thương chl trầy chút ít chẳng đến nỗi phải di nhà thương. Cô gái vẫn hít hà kêu rát và chợt nhìn thấy Hùng Mạnh lỏ mắt trân trối ngó bắp chân mình, cô dỏ mặt ngúng nguẩy:
– Làm gì mà nhìn người ta dữ vậy.
Hùng Mạnh ngượng nghịu, ấp úng chữa thẹn:
– Tại vì chân của cô trắng như bông bưởi vậy đó.
– Thôi di dừng có nịnh đầm. Em mà nhầm nhò gì. Anh là kép hát danh tiếng thiếu gì là bạn gái.
Vẻ khiêm tốn, tủi thân của cô gái lại càng gây cho Hùng Mạnh nỗi kích thích ham muốn. Chàng ta láy mắt tình tứ, lẵng lơ cười dòn, tán tỉnh:
– Không đâu, Anh. . . Tôi nói thật mà.
– Xưng anh có sao đâu. Bộ anh không đáng tuổi anh hai em sao.
– Vâng, anh nói thật dó. Chưa bao giờ anh nhìn thấy một cô gái nào có nước da trắng hồng và cặp giò đẹp như em cả.
– Xí đừng có xạo quá anh hai ơi. Cho em xin hai chữ bình an đi.

Nghe giọng dí dỏm, nủng nịu của cô gái càng làm cho Hùng M.ạnh bị kích thích tính chinh phục hiếu thắng thêm hơn. Chàng ta quyết phải đưa con nhỏ này sa vào mê hồn trận:
– Em không tin có nghĩa là xem thường anh đó. À, em có thể cho anh biết cao danh quí tánh được chứ?
Cô gái mĩm cười nói:
– Dạ, Em tên là Tú Oanh.

Nói xong, cô gái liếc Hùng Mạnh một cái bén ngót càng đưa chàng kép hát rơi vào nỗi thèm khát, muốn chiếm đoạt cô gái làm “bồ nhí” của chàng.

Bữa cơm trrưa trôi qua suốt hai giờ đồng hồ, mà cả chàng kép IIùng Mạnh và Tú Oanh vẫn chưa thấy đủ dể phơi bày tâm sự. Hùng Mạ nh càng lúc càng thấy chính chàng ta dã bị cô gái thu hút cả tâm hồn lẫn thể xác. Nhất là khi dược biết Tú Oanh là con của một bác sĩ danh tiếng chuyên khoa lao phổi, có đồn điền và trại hoa ở Đà Lạt. Đang nghĩ hè và về Sài gòn để thăm bố mẹ, sáng nay Tú Oanh định đi Lê Lợi mua sách. Vừa đến sở rác Nguyễn Cư Trinh thì bị Hùng Mạnh suýt gây tai nạn. Hùng Mạnh say sưa uống vào lòng từng câu nói nghe êm ái như lúc chàng đang ca bài Trăng Thu Dạ Khúc.

Bữa cơm Nhật cũng qua. Tú Oanh có vẻ quyến luyến khi chia tay tạm biệt Hùng Mạnh, người anh mới quen mà dã kết nghĩa mặn nồng:
– Thôi, em xin phép anh về nhé. Đi lâu quá ở nhà mẹ em lo lắm.
– Khi nào anh mới được gặp lại em.
– Gặp em chi vậy?
Hùng Mạnh bất ngờ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tú Oanh nâng lên môi hôn nồng thắm, giọng nói gần như đang diễn xuất trên sân khấu:
– Oanh ơi, từ lúc mới gặp em là anh đã cảm thấy yêu mến em ngay lập tức. Oanh~ em có bằng lòng cho phép anh được làm một người anh thân thương được không?
– Thì nảy giờ em đã bằng lòng di ăn với anh, bộ chưa dủ dể anh hiểu là em rất cảm mến anh sao.
– Thật vậy sao. . . Nếu vậy làm sao anh có thể gặp lại em. Ngày mai nhé. Ư cho ạnh mừng đi Oanh.
– Cũng được.
– Con cám ơn Trời, cám ơn Chúa.

Còn em bộ anh chê rồi hả. Sao em cho anh gặp mà hỏng cám ơn em.
– Ồ anh cám ơn em nhiều hơn tất cả. Em là hạnh phúc tương lai của đời anh mà. Oanh, em biết lúc mới gặp em anh đã.
– Em hỏng tin dâu. Mà thôi, mình đi về đi anh.
Hùng Mạnh cho chiếc Corona từ từ dừng vào bãi đậu trước sân khách sạn Thiên Phước nằm ở khu vắng vê thuộc khu Lăng Cha Cả.

Chàng ta hí hửng, hãnh diện đưa đượcc Tú Oanh đến đây sau gần một g;iờ thuyết phục cô bé lúc còn ở quán Ba Trái Táo.

Tú Oanh vẫn ngồi lặng thinh ở băng ghế, sẽ liếc ánh mắt quan sát thái độ của Hùng Mạnh, môi nở nụ cười kín đáo, rồi lấy lại vẻ lạnh lùng lúc chàng kép
vòng qua mở cừa mời:
– Nào, xuống đi cưng. Vô dây chơi với anh một lát rồi anh đưa về.
– Bộ anh ở chổ này sao.
– Ừ anh thích thuê phòng ở cho yên tĩnh. Về nhà anh không chịu được, nhất là sau mỗi đêm hát xong.
– Em sợ quá, đêm khuya lỡ có gì chắc em chết quá Em nói gạt ba mẹ là đi dự sinh nhật con nhỏ bạn.

Chàng kép hát liết nhìn vào cái gò ngực trắng phau phau aang phập phồng theo hơi thở nàng, chìèc rốp xc cao qua khỏi dầu gối để lộ ra cặp đùi và làn da mịn màn tươi mát trông rất ư là hấp dẫn, khiến Hùng Mạnh thèm khát dục tình lên dến mức cao độ. Chàng ta muốn gục chết ngay giữa hai bờ khe thung lũng tình
yêu lồ lộ dưới cái cổ no tròn của cô gái, cũng như chàng muốn dăm dầu tự tử vào ngay giữa hai bờ háng của Tú Oanh. Hùng Mạnh nuốt ực chút nước bọt dang nghẹn nơi cổ, chàng cố nở nụ cười trấn an Tú Oanh:
– Không có gì mà em phải sợ cả.

VN88

Viết một bình luận