Một cánh tay vỗ nhẹ vai nàng, giật mình ngẩng lên nàng nhận đó là chú Thái, một người họ hàng xa của nàng, trước đây vẫn thường tới nhà nàng sửa ống nước cho cha nàng. Nàng mừng rỡ chùi nước mắt đứng lên hỏi chú Thái:
– Chú có biết gia đình con bây giờ ở đâu không chú?
– Chú không biết rõ lắm nhưng vào nhà rồi hãy nói chuyện.
Nói đoạn chú lấy chìa khóa ra mở cửa nhà nàng làm nàng vô cùng ngạc nhiên. Như đọc được suy nghĩ của nàng, chú vừa đi vừa nói:
– Cháu ngạc nhiên lắm phải không? Chuyện dài lắm, vào nhà nghỉ ngơi rồi chú sẽ kể sau.
Trong nhà chẳng còn đồ đạc gì quý giá, chỉ còn vài ba bộ bàn ghế cũ mèm phủ đầy bụi. Nàng trải chiếc khăn lông cũ lên chiếc giường gỗ trong góc phòng rồi đặt đứa con gái đang ngủ gà ngủ gật lên. Chờ một chút cho nó ngủ yên rồi vội vàng ra phòng ngoài hỏi thăm chú về chuyện gia đình mình. Chú Thái bắt đầu kể:
– Vào cái ngày ly loạn đó, gia đình cháu cũng như nhiều người khác rất hoang mang, họ đổ xô nhau chạy trốn ra nước ngoài bằng mọi cách. Cha mẹ cháu vì quá vội vã nên không kịp báo tin cho cháu, họ đã bán lại căn nhà này cho chú kíp là để chú có cơ hội giúp đỡ cho cháu sau này. Cho tới lúc này chú vẫn chưa có tin tức gì từ gia đình cháu cả.
Tuyết Lan khóc òa lên vì thấy cô đơn. Chú Thái ôm Tuyết Lan vào lòng an ủi:
– Thôi đừng khóc nữa cháu, còn có chú đây mà. Bây giờ chú cũng chưa dùng gì căn nhà này, tạm thời chú cho cháu ở, sau này cháu có khả năng thì từ từ tìm chỗ ở khác cũng được. Có chú đây thì cháu không phải lo lắng gì cả.
Thấy chú Thái nói có vẻ chân thật, nàng cũng thấy yên tâm phần nào. Thực ra thì nàng cũng chẳng còn cách nào khác hơn là nhờ vả vào sự giúp đỡ của người chú họ xa này.
Từ hôm đó trở đi, nàng và con gái ở lại trong căn nhà từng là của mình. Hàng ngày chú Thái ghé thăm và lâu lâu lại giúp nàng ít gạo, ít rau… có khi lại ít tiền khiến nàng cảm kích vô cùng. Nàng nghĩ mãi cũng thể nào biết lấy gì để đáp đền công ơn của chú.
Ban ngày nàng phải đi bán xôi để kiếm sống. Bây giờ không còn thấy đâu nét tiểu thư đài các nơi nàng nữa, mà thay vào đó là hình dáng người con gái tảo tần mặc dù thời gian đầu đối với nàng là vô cùng khó khăn. Nhưng vẫn còn đó nhan sắc ngày nào tuy không còn nét ngây thơ ngày xưa nữa. Nhiều chàng trai ghé mua xôi của nàng chỉ để được tán tỉnh cô bán xôi xinh đẹp.
Thời gian cũng thấm thoát qua đi làm nàng cũng vơi đi nỗi cô đơn trong sự chăm sóc yêu thương tận tình của chú Thái, người mà nàng vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ. Chú thái tuy đã có vợ đã lâu nhưng nàng chưa bao giờ được thấy vợ hoặc con chú vì họ ở tận dưới quê, nàng nghe chú nói vậy. Chú ở một căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh nhưng không bao giờ chú cho nàng biết địa chỉ. Nàng cũng không dám hỏi nhiều vì sợ chú buồn lòng.
Tối nay chú ghé thăm nàng, lại còn mang tặng nàng một bó hoa nói là đi ngang chợ Bà Chiểu thấy có người bán hoa đẹp quá nên mua tặng Tuyết Lan. Nàng rất xúc động và thấy thật hạnh phúc khi có chú bên cạnh. Hai người nói chuyện thật nhiều về cuộc đời, về nhiều thứ và nói chuyện đến thật khuya. Chú định cáo từ ra về thì trời bỗng mưa thật to nên nàng ngỏ lời mời chú nán lại cho bớt mưa nhưng thực tình cả hai cũng biết mưa này sẽ rất lâu. Họ lại tiếp tục nói chuyện. Bỗng dưng điện bị cúp tối thui, nàng phải thắp đèn dầu để tiếp tục tiếp chuyện chú vì có bao giờ được chú ghé thăm trễ như vậy đâu nhưng hôm nay nàng cảm thấy rất vui nên không màng đến chuyện phải dậy sớm vào sáng mai để nấu xôi đi bán.
Ngoài trời bỗng dưng có sấm sét đùng đùng làm nàng sợ hãi theo phản xạ tự nhiên nép sát vào người chú. Chú cũng choàng tay ôm nàng vào lòng. Nàng cảm thấy sự ấm áp nơi chú và một sự an toàn mà chưa bao giờ nàng có được. Nàng càng nép sát vào người chú hơn và cánh tay chú cũng ôm nàng chặt hơn. Rồi chú đặt nhẹ một nụ hôn lên tóc nàng. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc nên nhắm mắt chờ đợi. Nàng không phải chờ lâu, chú tiếp tục hôn lên trán nàng, rồi khi môi chú đặt lên môi nàng thì choàng lấy cổ chú và ghì thật chặt như sợ chú buông ra mất. Hai người hôn nhau thật say đắm trong ánh đèn dầu mờ mờ in bóng lên bức tường lâu lâu lại loè sáng những tia chớp của cơn mưa đang ngày càng nặng hạt.
Chú Thái cởi áo trải lên mặt đất để lót lưng cho Tuyết Lan nằm lên trong khi đó nàng cũng tự cởi bỏ hết quần áo mình rồi dùng tay cởi luôn quần của chú. Chú hôn thật nhẹ nhàng lên cổ nàng, rồi rà lưỡi từ từ xuống ngực nàng, lưỡi chú xoáy mấy vòng xung quanh nhũ hoa nàng rồi mút chặt lấy nó trong khi lưỡi bật lên bật xuống cái nhũ hoa mềm mại trong đang nằm gọn trong miệng chú. Trong giây phút sung sướng nàng bất chợt nhớ lại lúc nàng bị hãm hiếp, kẻ bịt mặt cũng làm cho nàng sung sướng như vậy nhưng hắn quá mạnh bạo chứ không nhẹ nhàng tình cảm như chú bây giờ. Chú lại từ từ tuột xuống rúc đầu vào giữa hai chân nàng hôn nhẹ vào cửa hang nàng làm nàng khẽ rên kên vì sung sướng. Lưỡi chú liếm thật mạnh hai mép hang, thọc sâu vào trong hang rồi vuốt ngược ra ngoài lên đến mồng đốc trong khi ưỡn cong người rú lên vì sướng đến tột độ, nước trong hang bắt đầu tuôn ra. Lâu lâu chú lại ngậm hạt châu nàng mút thật mạnh hoặc ngoáy lưỡi thật sâu bên trong hang làm cho nước càng tuôn ra nhiều hơn. Nàng van nài: “Cháu chịu hết nổi rồi chú ơi!”. Chú hiểu ý chồm lên lấy dương vật chuẩn bị nhét vào cửa hang nàng. Nàng trông thất mờ mờ cái dương vật của chú và vô cùng kinh ngạc vì nó to khủng khiếp đối với nàng, nàng chưa bao giờ ngờ rằng nó có thể to như thế. Chú nhét dương vật vào hang động của nàng, nó chẳng những lấp kín cả hang mà còn đâm đến tận đáy hang. Hang động của nàng bóp chặt lấy dương vật của chú nên cả hai vô cùng sướng, khoái cảm dâng đến cao độ. Từng cử dộng của dương vật được nàng cảm nhận đến từng milimét và chú cũng vậy, đã lâu lắm rồi chú mới tìm lại được cảm giác ân ái này. Cả hai mau chóng đạt đến cực khoái và chú xuất tinh ào ạt vào hang nàng, tinh dịch ấm áp của chú ra thật nhiều ngập đầy trong hang rồi trào cả ra ngoài. Trong khi đó những hạt nước mưa lạnh lẽo cũng đang len lỏi qua cửa sổ chảy vào nhà.
Đêm đó cả hai người không ai nhớ được đã yêu nhau bao nhiêu lần, chỉ biêt là họ say đắm suốt đêm đến khi mệt quá lăn ra ngủ li bì. Hôm sau Tuyết Lan phải bỏ một buổi bán vì không còn sức đâu mà ra chợ. Nàng cũng không tiếc vì những gì nàng hưởng đêm qua còn quý giá hơn tiền bạc rất nhiều.