VN88 VN88

Cảm giác sung sướng không tả nổi – Truyện 18+

– Lát nữa, tạnh mưa để tôi đưa Quyên về, đường sình lầy đi xe đạp dơ lắm.
– Dạ, được – Quyên chỉ vọn vẹn được 2 chữ lí nhí trong cổ họng.

Quyên không định đồng ý cho Phong chở nàng về vì nàng ít khi muốn làm phiền ai nhưng không hiểu sao nàng lại nói “Được”. Thì ra trong lòng Quyên bối rối lắm, có lẽ bàn tay của Phong có sức mạnh vô hình nào lôi cuốn Quyên chăng? Quyên không biết nữa nhưng nàng thấy bâng khuâng vời vợi điều gì đó . Chắc Phong cũng bối rối không kém trước sự thùy mị đoan trang của Quyên. Anh không còn nói năng được hoạt bát như bản tánh của anh thường ngày nữa . Cả hai bỗng ngồi lặng lẽ, mắt ngó lơ theo cơn mưa đang rơi rơi bên ngoài, những hạt mưa nặng hạt rớt tí tách lên lá truyền nhau đổ xuống gót chân của hai người vỡ tan những đóa hoa nước nhỏ bé . Quyên bỗng thấy lạnh, từ nảy tới giờ nàng quên là mình đã bị mưa làm ướt cả tấm lưng. Quyên hơi run run đôi môi, cái lạnh như càng lúc xoáy sâu vào da thịt, chân tay Quyên nổi gai ốc khắp cùng, Phong biết được điều đó nhưng anh không biết cách nào để làm cho Quyên ấm hơn trừ khi ôm Quyên vào lòng . Anh muốn lắm nhưng … Phong bỗng nhìn Quyên, bốn mắt bất chợt sáng lên và Quyên cúi đầu e lệ. Khi nàng cúi đầu xuống thì mới phát giác áo quần nàng thắm ướt có thể nhìn xuyên vào người, thấy cả áo quần lót ở bên trong . Một màu trong ân ẩn thịt da . Tự nhiên Quyên thấy mắc cỡ vô cùng, mặt nàng đỏ bửng lên quay người né tránh cái nhìn của mọi người cũng cùng lúc đó đang nhìn nàng. Nàng không còn cách nào khác nép người sát vào Phong để nhờ sự che chở và che dấu . Phong hiểu được cái mắc cỡ của Quyên, anh day người ép sát vào Quyên để che đậy và cũng để chắn gió cho Quyên. Giờ đây hai người mặt đối mặt, kề sát bên nhau, tuy không nhìn thẳng vào mặt của đối phương nhưng sự ngại ngùng e lệ đã tỏa ra hết cả bên ngoài . Mưa bên ngoài vẫn còn đổ nặng hạt . 5 phút, 10 phút, rồi 15 năm phút trôi qua không ai nói với ai điều gì cả. Quyên nhờ được hơi người của Phong sưởi ấm nên môi không còn mấp mái nữa, nàng thấy ấm hơn và ấm thực sự . Phong nhìn xuống mái tóc của Quyên, vài giọt nước mưa còn đọng trên tóc từ từ lăn xuống trán, rồi xuống mắt, xuống má, Phong bất chợt đưa ngón tay lên vớt khẻ ngang giọt nước chạy dọc theo má của Quyên. Quyên len lén ngước mắt nhìn Phong, bỗng Phong kề môi thì thầm bên tai của Quyên:
– Mai anh tới đón em đi học nữa.

Quyên không nói gì hết, nàng chỉ gật đầu khẻ vừa vui mừng vừa mắc cỡ đồng ý . Còn Phong thì đã biết Quyên chấp nhận mình rồi . Anh vui sướng khôn tả. Cái bụng anh thấy nao nao chộn rộn.

Cơn mưa rồi cuối cùng cũng tạnh. Cả hai đều tiếc rẽ sao cơn mưa bỗng ngắn ngủi. Phong bỏ xe đạp của Quyên lên xe Jeep của anh, động tác thật gọn. Quyên thầm thán phục Phong, nếu được thì nàng sẽ định đời này cho Phong liền. Trên đường về không ai nói với ai điều gì cả nhưng trong lòng mỗi người đều nôn nao cho ngày mai sắp đến.

Hôm sau Phong cố tình thức thật sớm và trang phục chỉnh tề . Trong đời anh chưa bao giờ ăn mặc gọn ghẽ như thế, áo trắng quần tây đen, bỏ áo vô quần, cà vạt bản to sọc chéo đỏ. Trông anh rõ thật là một ông giảng sư trường đại học hơn là một anh lính tác chiến. Chiếc xe Jeep được đậu cách nhà Quyên chừng 50 m, vì là đã có hẹn trước nên anh tắt máy xe ngồi đó chờ. Phong nhìn đồng hồ đeo trên tay, thời gian hãy còn sớm. Anh bỗng thấy nôn nao trong lòng vì đây là lần đầu tiên anh hò hẹn. Xa xa, dáng một người con gái mặc áo dài trắng, hai tay ôm cặp để trước ngực thướt tha đang đi về phía anh.

– Chào anh.
– Chào Quyên. Lên xe nhe!
– Còn hơi sớm lắm anh. Mình đi ăn sáng nghen !
– Được, em muốn đi đâu ?
– Đi quán cơm tấm gần đây nghen .

Và thế đó, mối tình của Phong và Quyên bắt đầu bằng những lời đối thoại đơn sơ bình thường sau đó ngày ngày Phong đều tới rước Quyên đi học và chiều anh tranh thủ xin rước Quyên về. Càng lúc ngày hai người càng có nhiều chuyện để nói hơn: Phong kể cho nghe về cuộc đời lính tráng với những khóa huấn luyện cực nhọc và những lúc hành quân đầy gian lao hiểm nguy, nhiều khi mém chết, Quyên kể cho nghe về những bài luận án khó khăn , những đêm thức trắng để hoàn thành và những khi gặp khó khăn trắc trở không thể vãn hồi, cô nàng chỉ có khóc mướt mấy ngày liền. Rồi những bữa ăn sáng bình thường được thay thế bằng những buổi ăn tối riêng biệt. Cuối tuần thì có những buổi hò hẹn, những buổi đi chơi xa, rồi những cái cười cười nói nói thường lệ trở thành những ánh mắt len lén trao cho nhau một cách im lặng và những lúc đùa giỡn tình cờ hai bàn tay chạm vào giả vờ không hay biết cứ thế mà để luôn không rời . Sau đó cuộc tình của Phong và Quyên được “bật mí” bắt đầu bằng một sự ngờ vực của Hùng: sao Quyên đi sớm về trễ, viện cớ đi học thêm cuối tuần ở nhà nhỏ bạn, xe hư nên đi ké … Hùng bắt đầu để ý về hành động khác thường của Quyên hơn. Dạo đó anh tình cờ bắt gặp Quyên sáng sớm vội vã ra đi, Hùng lén đi theo . Từ xa xa trông giống như anh Phong dắt tay cô nàng, sau đó Hùng cố tình gặn hỏi nhưng Quyên chẳng hé được nửa lời. Hùng càng tò mò muốn biết xem đối tượng đó là ai . Tốt hay xấu . Một dịp khác, anh bắt gặp tại trận hai người ngồi trong quán nước . Hùng bất thần bước vào làm cho cả hai luống cuống:

– Anh Phong, tới đây uống nước hả .
– À … à, tới đây uống nước.
– Sao hai người có vẻ thần thần bí bí vậy-Hùng cố tình nói để khui ra cái bí mật.
– Đâu có gì đâu mà thần thần bí bí .
– Thôi mà dấu gì nữa . Anh em với nhau có gì mà dấu .

Thấy Hùng không có vẻ gì phản đối, nên Phong yên tâm:

– Anh cũng chẳng dấu gì, anh đã quen Quyên mấy tháng nay rồi .
– Hèn chi dạo này ít thấy anh ở đâu . Còn Quyên nữa, cứ thấy nó lén lúc gì đó thật khó hiểu, dạo này ít trò truyện với nó được .

Quyên hồi nảy tới giờ ngồi im sợ anh của mình phản đối cuộc tình này, bây giờ thấy Hùng đùa giỡn thế cũng lấy làm yên tâm:

– Ai biểu anh khó tánh quá, em đâu có dám “cặp bồ cặp bịt”.
– Vậy là hai người chính thức tuyên bố rồi phải không ?-Hùng bỗng nhiên nói lớn ra vẻ nghiêm nghị .
– À … thì … phải- Phong nhìn Hùng để bắt mặt .
– Vậy từ nay kể như anh Phong chính thức làm đứa em rễ tương lai thằng Hùng này-Hùng vỗ ngực đắc chí nói .

Phong bỗng giật mình, trước giờ anh đâu bao giờ nghĩ tới điều đó . Mà thôi … dẫu sao anh được Quyên chấp nhận thì anh không còn đòi hỏi gì nữa. Dẫu có vai em của Hùng đi nữa thì cũng đáng mà!

– Vậy mày muốn sao ?-Phong vờ hỏi .
– À ha … tôi không muốn gì hết, chỉ khi nào anh cưới em tôi làm vợ thì anh phải gọi tôi bằng anh, vậy thôi!
– Được, được, mày ngon lắm! Để tới đó đi rồi tính.
– (Cả ba cười nói vui vẻ)

Đám cưới của Phong và Quyên được tổ chức linh đình. Buổi rước dâu thật rầm rộ . Các anh em quân nhân từ huyện Hóc Môn tới Cần Thơ đều được mời đông đủ . Gia đình hai họ đông đến nổi hai ba chục bàn cũng còn chưa hết . Ai ai cũng cười cười nói nói . Phong trong bộ vest cổ điển màu đen còn Quyên trong bộ y phục áo dài cổ truyền màu đỏ đầu đội mấn chiếu sáng, cả hai trong rất xứng đôi vừa lứa, luôn luôn có nụ cười trên môi quả thật là tân lang và tân giai nhân như các cụ trưởng tộc hay nói.

Tiệc tàn. Mọi người ra về rất khuya để cho cặp tân lang và tân giai nhân một căng phòng ấm cúng được trang hoàng lộng lẫy . Phía trước cửa phòng là chữ tàu Song Hỷ, bên trong là những cánh hoa giấy được Lệ khéo léo cắt xén. Chiếc giường được trải bằng chiếc chiếu bông hình rồng phượng, hai cái gối màu hồng hình trái tim cũng được Lệ khéo léo kết ren và thêu chữ “Phong & Quyên, Trăm Năm Hạnh Phúc”.

– Hôm nay em mệt quá rồi, em đi tắm trước đi-Phong nói .

VN88

Viết một bình luận