– Anh đi tắc xi, anh … đi … không ? – vài ba đứa tắc xi lên tiếng chào gọi .
– Tôi có thân nhân tới rước mấy anh khỏi …-anh trả lời rồi ngó quanh như là đang kiếm thân nhân nhưng thực sự anh đâu có ai rước, tất cả thân nhân của anh đều đã định cư ở Mỹ hết rồi .
Mấy anh chàng tắc-xi vẫn cứ bám riết lấy anh không buông, dường như họ không tin vào lời nói của anh vậy. Anh còn đang lúng túng chưa biết tính sao thì bỗng anh nghe có ai khều phía sau lưng của anh:
– Có phải là anh Don-giọng nho nhỏ dễ thương của một người con gái .
Anh Don quay người lại bắt gặp trước mặt anh là một người con gái không mấy gì sắc xảo lắm nhưng rất có duyên.
– Em có phải là Lựu không ? – anh hỏi .
– Em nè, anh khỏe không ?!
Lúc này thấy Lựu xuất hiện hai, ba anh chàng tắc-xi bỗng nhiên lùi lại, đi tìm mối khác, nhường chỗ cho Lựu bước tới. Lựu đưa tay đẩy tiếp hai cái va-li cho anh Don lên xe kéo, cả hai vừa đi vừa nói chuyện rôm rã. Lựu có phần lanh lẹ hơn anh Don nên nói năng chí choé, anh Don vì đi đường xa mệt mỏi nên chị ậm ừ và gật đầu, chốc chốc anh nhìn Lựu một cách chăm chú. Anh thấy Lựu tướng cao ráo, tuy nhan sắc không đẹp như trong hình, nhưng dáng vóc thì nảy nở bất giác làm anh phải buột miệng lên tiếng hỏi:
– Em có tập thể dục không sao nhìn em có vẻ thể thao …?
– Ít khi lắm, sao anh hỏi vậy- Lựu nheo mắt như đọc trong ý nghĩ của Don rồi trả lời .
– À anh thấy em dáng dấp như model … như người mẫu nên mới hỏi vậy thôi.