VN88 VN88

Bắc tống diệt vong

Một chiếc thuyền nhỏ bơi đến gần bờ. Chiếc thuyền này rất đẹp. tuy nhỏ nhưng cũng đủ dựng một phòng uống trà bên trên. Nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ bên trong căn phòng nhỏ đó. Rèm đỏ, bàn ốp gỗ trầm huơng, thảm nhung chén trà làm theo kiểu uống trà của các vùng Hà Bắc mà các nhà quyền quí hay dùng vào mùa đông.
Phu thuyền tuy là hạ nhân nhưng cũng mặc đồ nhung lụa nghiêm chỉnh gọn gàng. Hắn cất tiếng hỏi:
– Xin nhị vị đại gia cho biết danh tính.
Triệu Cát lên tiếng:
– Không nói thì không đuợc qua à?
– Xin đại gia đừng làm khó tiểu nhân, vì đây là qui định bắt buộc của Di Hương Viện tránh những kẻ nguời trần mắt thịt vào bên trong thôi ạ
Cao Cầu thấy vậy bèn vứt ra 100 lạng vàng nói:
– Vậy có cần xưng danh tính nữa không?
Tên Phu thuyền vẫn bình tĩnh như không nói:
– Xin lỗi nhị vị đại gia. Dù hai vị Đại gia có bỏ ra nhiều tiền nữa mà không phải là kẻ hữu danh thì cũng không thể đến Di Huơng viện đuợc
Triệu Cát quay sang hỏi Cao Cầu:
– Sao nguơi nói nguơi từng đến rồi? Chả nhẽ bắt trẫm xưng danh?

Cao Cầu gãi tai nói nhỏ:
– Hoàng thuợng bớt giận. Lần truớc thần cải trang đến với một thuơng gia có tiếng khác chứ cũng không dám xưng danh.
– Thì ra là vậy. Giàu mà lại phải hữu danh mới vào đuợc, chứ giàu bình thuờng cũng không vào đuợc. Ha ha Trẫm khoái chỗ này rồi. Dù bên trong thế nào đi chăng nữa nhưng cái kiểu chọn khách như vậy có lẽ cả đời Trẫm không gặp đựoc nơi đâu thứ hai. Dù sao Trẫm cũng đã có cách.
Nói đoạn quay sang tên phu thuyền đang đứng chờ nói:
– Thất thiên tuế gia Vịnh Vuơng Triệu Chấn là ta.
Cao Cầu giật mình khi thấy Hoàng Thuợng xưng là nguời anh khác mẹ của mình. Tên Phu thuyền cũng tỏ vẻ giật mình nói:
– Thì ra Vịnh Vuơng Gia lặn lội từ Thành Đô đến đây để thăm viếng Di Huơng viện. Thật là vạn hạnh. Nhưng liệu có gì để làm tin không ? Xin thứ lỗi cho tiểu nhân to gan nói vậy.

Triệu Cát thầm phục tên phu thuyền này. Hắn hiểu rõ các nhân vật quyền quí hữu danh trong thiên hạ nên mới nói ngay ra đựoc Vịnh Vuơng là ở Ích Châu, năm xưa nguời anh thứ 7 này của hắn không đuợc lòng phụ Hoàng nên mới phải dọn đến Thành Đô thủ phủ Ích Châu để ở. Triệu Cát nghe xong cuời khẩy vứt luôn chiếc quạt đang cầm trên tay về phía tên phu thuyền. Hắn cũng nhanh tay chụp lấy. Chạy vào trong thuyền nơi có ánh sáng để nhìn. Hắn có vẻ vã mồ hôi thật vì nơi cán quạt có đề bốn chữ Hoàng Gia Đại Tống và có dấu triện nhỏ của Phủ Tông Nhân. Tên phu thuyền lật đật chạy ra quì xuống tung hô:
– Vịnh Vuơng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Cao Cầu nhìn thấy thế cũng thầm khen Triệu Cát thông minh. Chiếc quạt đó Vuơng gia nào dùng chả đuợc, hơn nữa hồi là Đoan Vuơng thì Triệu Cát chả thiếu những loại quạt này. Từ lúc còn là Đoan Vuơng đến nay mới nửa năm chứ bao. Triệu Cát lại nói:
– Bằng hữu của ta có phải xưng danh nữa không?
– Dạ không, vị đại gia này là bằng hữu của Thiên Tuế Gia ắt hẳn không phải nhân vật tầm thuờng. Tiểu nhân nào dám vô lễ một lần nữa.

Hắn lật đật bắc ván đón Triệu Cát và Cao Cầu lên thuyền rồi con thuyền nhỏ đó nhẹ nhàng luớt về phía Di Huơng Viện. Toà viện này nằm trên một ốc đảo nhỏ xíu giữa hồ. Nhìn bề ngoài rất bề thế và hoành tráng, ánh sáng không nhiều vì có lẽ không muốn gây sự chú ý nhưng quả thực nó to và đẹp hơn so với trí tuởng tuợng của triệu Cát nhiều. Mái nhà đều xây giống như điện Chính Hòa của nhà Hậu Chu ngày truớc. So với hoàng cung Khai Phong cũng đạt đựoc đến 8 phần lộng lẫy. Triệu Cát cũng ngạc nhiên lắm nói:
– Phải công nhận đây là đệ nhất danh lâu của Đại Tống ta.
Cao Cầu khẽ cúi nguời xuống tỏ vẻ tán thành ý kiến. Rồi hắn quay sang hỏi tên phu thuyền:
– Sài Vuơng hôm nay có ở trong Viện không?
Tên phu thuyền đáp;
– Thưa đại gia, hôm nay Sài Vuơng gia vừa từ Lạc Duơng trở về.

Cao Cầu chưa kịp hỏi tiếp thì thuyền đã cập bờ. Cả hai đuờng hoàng buớc lên bờ. Ngay từ phiến đá đầu tiên thảm đỏ đã được trải, một thiếu nữ đẹp như tiên mặc đồ trắng muốt và mỏng manh e thẹn ra đón và dẫn đuờng. Cả hai đều nhìn nàng hau háu trực như ăn thịt nàng ngay vậy. Triệu Cát đang bị kích thích bởi sự tò mò và không khí ở đây nên nếu như nàng ko đẹp đuợc như Tố Tố, Điền Thu, Bội Nghi hắn vẫn thấy từ nàng toát ra một vẻ đẹp hấp dẫn vô cùng. Đi một đoạn không ai nói gì Triệu Cát chịu không nổi nhưng cũng không nghĩ ra cái gì để nói đành hỏi đại:
– Cô nuơng cho bản vuơng biết trong đó đang có những ai?
Cô gái nghe hắn xưng là “bản vuơng” thì chỉ khẽ giật mình nhưng duờng như đã quen tiếp những ông khách lớn nên vẫn tự nhiên trả lời:
– Thưa Vuơng gia, trong đó hiện khá đã đủ khách khứa, toàn là công tử con nhà tam công cửu khanh hay những thuơng gia phú địch thiên hạ. Có lẽ Vuơng gia và vị đại gia này là những vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.
– Nghe cô nuơng nói thì ở đây có vẻ đông vui thật, ngày nào cũng thế này chăng?
– Dạ không, một tháng chỉ một lần vì những cô nuơng ở đây không bao giờ xuất hiện hai lần. Nên Sài Vuơng luôn cần có thời gian tuyển chọn.
– Kể cả cô nuơng?
– Dạ không, riêng những ai không hầu hạ khách thì đựoc ở đây lâu hơn.
– Nếu vậy chắc cô nương vẫn là xử nữ? – Triệu Cát ánh lên ánh mắt đầy vẻ dâm tà trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cô gái không nói gì. Mặt thì đỏ lựng buớc đi nhanh hơn. Triệu Cát cũng đi nhanh hơn hỏi tiếp:
– Chả hay quí tính của cô nuơng là gì?
– Mọi nguời vẫn gọi nô tì là tiểu Băng.
– Chà nghe cũng đặc biệt lắm chứ. Bản vuơng sẽ nhớ cái tên này. Đến khi nào quên thì mới thôi.

VN88

Viết một bình luận