Xong. Hết. Thế là hết. Ngắn ngủi. Trọn vẹn hay thiếu thốn, tôi hoàn toàn không biết, chỉ đoán cái cảm giác giao hợp là vậy. Lúc đó, tôi chưa nghĩ tới khoái cảm tột đỉnh là gì, chỉ thấy mình sao tỉnh táo, ráo quảnh, thỏa mãn tinh thần. Tôi người con gái … giờ đây … không còn là con gái nữa. Có phải vì vậy mà tôi cho là hết vừa rồi chăng ? Trinh tiết. Trao cho người mình thương cũng đáng chứ, nhưng mất đi cái quí nhất của đời con gái ai không tiếc. Tôi nằm im với bao ý nghĩ lẫn quẫn trong đầu. Qua làn nước hoen ở nơi mi, tôi thấy bác Tám đang mặc lại quần áo. Thình lình, tôi thấy lạnh. Không biết tại mưa lạnh, từ hồi tới giờ đã lạnh, hay tại cái sự trơ trẽn của tình dục làm cho tôi thấy lạnh.
“Mặc áo vô đi”, bác quay đầu lại nói. Không còn nghe tiếng xưng “em”, tôi gật gù, rồi lồm cồm ngồi dậy, quơ lấy quần đã sũng ướt. Nhìn xuống đùi, những vết tích vẫn còn đó, của màu trắng đục đàn ông và một chút hồng xen lẫn nước mưa. Không biết đó có phải là trinh tiết, hay là chút nước màu của cành lá chết. Tôi quẹt ngang, rồi mặc lại quần. Chiếc áo rách toạc vứt gần đó cũng được tôi vén khéo choàng lên.
Bác Tám đứng đó, nhìn tôi lắm lét, không hiểu ông đang nghĩ gì. Bây giờ tôi muốn chạy lại ôm chầm ông hết sức, nhưng cái nhìn của ông lạnh lẽo làm sao, khác hẳn với ban nãy. “Con lấy bó cũi rồi về”, bác nói. Tôi “ờ”, rồi lẳng lặng bước theo gót bác, bì bõm bì bõm, thoăn thoắt trên con đường ngập nước, trở về.
Về đến nhà, bác gái trông đã lâu, đón chúng tôi ngoài cửa hỏi dồn. Bác trai không đáp, chỉ bắt tay làm việc. Tôi thì ú ớ không biết giải thích sao, cũng bắt tay giúp bác trai, lợp lại mái lá.
Không ngờ đêm hôm đó tôi bị sốt. Ho gần như sáng đêm. Má tôi nói tôi dầm mưa cảm lạnh. Bà mang tôi ra cạo gió, phát hiện những vết cào xướt trên. Tôi giải thích do bị té, cây quẹt, bà cũng tin. May nhờ chén cháo nóng sáng hôm đó, tôi đỡ phải liệt giường. Song mất mấy ngày sau mới hoàn toàn hết hẳn. Bác Tám trai gái có sang thăm tôi, nhưng lại ra về rất vội vàng, ánh mắt bác trai có vẻ xa lạ làm sao ấy, không biết bác có thấy mặc cảm nào, hối hận nào chuyện đã xảy ra. Xin đừng nghen bác, tôi nghĩ vậy, bởi vì con không hề hối hận chuyện đã xảy ra, xin bác cũng đừng.
Con Mai này đâu phải còn con nít nữa, bác thường nói với con như vậy. Tôi tưởng sẽ nói cho bác hiểu những điều suy nghĩ đó, nhưng lại không hề có dịp.
Tôi cũng không ngờ cái lần ân ái đó là lần đầu tiên cũng như lần cuối. Bác trai quyết mực không làm lỗi với bác gái dù cho tôi có nhiều lần bày tỏ, khuyên lơn, khiêu khích, giận hờn, hoặc hơn thế nữa là lả lơi, nhưng lần nào tôi cũng được đáp lại bằng bộ mặt rầu rầu, nói rằng: “Không bao giờ tái phạm nữa”.
Tôi đã đùng đùng nỗi giận khi nghe lời bác nói. Rồi từ sự giận hờn nhõng nhẽo, tôi đi tới giận thật sự, tôi làm hết mọi cách, nhưng vẫn không kết quả. Tôi quyết định tránh mặt bác, tránh luôn hơn hai tháng, và đương nhiên tôi không bao giờ tắm mương mỗi khi có sự hiện diện của bác trai. Lúc đó, nhiều lúc bác gái sang thăm, hỏi han vì sao tôi không tới, tôi chỉ đáp lạnh lùng là “Không rãnh”. Bà đoán tôi giận hờn chi đây, nhưng không đoán ra được điều gì khác.