VN88 VN88

Bác cho tôi cảm giác đê mê khôn xiết – Truyện 18+

Bỗng có ánh chớm xẹt ngang, kèm theo sau là tiếng rền của sấm, tôi thót mình, ôm đại bác Tấm. Hoàn hồn lại, đã thấy bàn tay bác đặt lên lưng quần. Không còn làm gì hơn, tôi đứng lặng và chờ đợi, coi bác sẽ làm gì nữa. Và không cần đợi lâu, vụt một cái đã thấy bác ngồi thụp xuống. Nhìn lại, tôi phát hiện, quần mình đã đi tuốt xuống đùi. Tôi bắn người lên, run rẩy như con cầy sấy. Trước cái cảnh không thể tưởng ra được, ai như tôi lại không sợ. Bác Tám đang ngồi dưới chân tôi, còn tôi gần như lõa thể. Trời ơi, bác sắp làm gì đây ? Con sợ lắm ! Bác nhìn tôi cái gì lạ lùng vậy ? Lúc đó, mưa cứ rơi rơi trên thân thể tôi, những giòng chảy bắt đầu từ trên đổ xuống, mỗi khi gặp những khu cao cao, chúng chia năm bảy ngã tẻ xuống, gặp khu thung lũng, chúng đọng lại. Khi cùng nhau lướt tới dưới, không hẹn mà gặp ở một điểm, từ đó tựu lại những tia nhỏ thành tia lớn hơn, ôm theo nhánh lông đen tuyền, rồi nhỏ giọt ra từ cái chóp cong cong…

Tôi bỗng thấy thẹn đến chín cả người, thà nhắm mắt còn hơn phải nhìn thấy mặt bác, nhận ra bác đang dòm “cái đó” lom lom. Thình lình, xoạc một cái, bác kéo luôn quần tôi xuống gót, tôi còn chưa định thần, đã thấy bác nắm chân tôi rút ra khỏi ống. Bây giờ, tôi thật sự trần truồng, không một mảnh vải trên người. Đâu đó một vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy đôi chân tôi, bất giác tôi nhìn xuống. Bác Tám đã phủ phục như người phục dịch, im lặng, nghiêm trang, như đang tận hưởng cái phút giây tìm lại được pho tượng quí giá đã thất lạc từ lâu. Đúng vậy, tôi bỗng thấy mình như một pho tượng vệ nữ …

Bác Tám chợt trở dậy làm tôi thêm hồi hộp. Bác nhìn lên tìm ánh mắt tôi dò xét, tôi quay đi nơi khác vì không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bác. Tôi nghĩ, hay để bác làm gì tùy thích sẽ tốt hơn, vì bác là người dày dặn kinh nghiệm.

Trong một thoáng ngỡ ngàng nào đó, tôi bỗng quay lại, thật không ngờ mặt bác gần kề với vùng kín của mình. Thật không hiểu nỗi bác đang làm gì, tôi chỉ thấy cửa mình tôi ướt đẫm, run run trước vành môi van xin của bác. Có phải do nước mưa làm tôi ướt đẫm ? Tôi nghĩ vậy và nhìn xuống, chứ còn lý nào hơn. Tôi thật chưa hiểu chuyện … Khi ấy, môi bác đã chạm vào vài sợi lông mới mọc, làm cho những lỗ chân lông quanh đó gù lên, phản ứng. Tôi như lịm đi vì kích ngất. Trời ơi ! Bác không định … Trời ơi ! Bác không định … Tôi lập đi lập lại, thốt lên trong cổ họng như cản lại chính mình hay cản lại hành động của bác Tám. “Đừng bác! Kỳ chết ! Con nhỏ tuổi …”, nhưng những lời đó chỉ vang lên bên tai không thốt ra được. Đến khi lời nói sắp bật ra cửa miệng thì chỉ là “thôi muộn rồi”. Những giọt lưa thưa kia, trôi theo nhúm lông đen, từng giọt một rỏ đều trên lưỡi bác ! Thấm tận xuống cổ họng. Nếu không lầm, tôi nhìn thấy bác lim dim.
Cảnh tượng đó làm người tôi nóng bưng lên, đầu như ai bổ ra làm hai không còn cảm giác. Thiên địa ơi, bác uống đó hay sao. Tôi hoa đi cả đôi mắt như quên cố quên đi cái thực tiễn đang diễn ra trước mắt, hy vọng rằng mình không phải phạm tội gì với trời đất.

Mặt khác, tôi không thể quên đi cái ấm áp dần dà xâm chiếm và ngự trị trong cơ thể tôi, mà khởi nguồn là từ nơi chiếc lưỡi bác, từng ly một ấn về phía trước, và còn len lõi.

“Bác Tám ơi ….!”, tôi thì thào trong hơi thở, tay bấm chặt vào tay, vẫn còn quàng sau lưng thân cây, nhưng hai chân tôi càng lúc càng yếu dần trước sự gia tăng cường độ của bác. Cái cảm giác sao mà êm dịu, ngầy ngậy béo béo như ăn phải một cục bơ nghẹn ở cổ, tuy sướng mà khó chịu, kềm theo cảm giác buồn tiểu. Và cuối cùng, tôi quỵ xuống thật, cho dù cố chống chế thêm nữa, hai chân tôi như uống phải thuốc liệt. Mắt lại cứ nhắm nghiền, mà lưỡi thì khô đắng, may nhờ nước mưa thấm qua môi.

VN88

Viết một bình luận