Nhưng có phải lửa gần rơm một ngày nào đó sẽ phực cháy, như bác trai hay thường cảnh cáo với tôi mỗi khi ngồi riêng với bác. Nhân cái ngày đó, mùa mưa đến, căn nhà bác Tám bị dột khá nặng. Tôi và bác trai phải lặn lội, mang gùi xuống rừng cao su tìm củi và lá về đắp lại cái lổ hỗng. Đi giữa rừng cao su, hai hàng cây thẳng tắp với những vòm lá xan nhau, với những chiếc chén đựng mủ đeo bên hông cây đều đặn, tôi và bác càng đi sát vào nhau. Gió thổi bạt ngang tai lạnh cóng, bác nắm chặt tay tôi, bảo “Coi chừng lạnh … em !”, rồi cười xòa. Tôi nghe trái tim mình nhói lên bởi tiếng “em” chân thành, thật hạnh phúc quá!
Ngước nhìn bác, tôi kéo chân rê chậm lại như kéo dài thời gian dài thêm, riêng bác vẫn tiến nhanh về phía trước. Cứ năm mười bước, bác dừng lại, lựa một nhánh cây thích hợp cặp vào nách hay nắm trong tay. Đi được một đoạn khá xa, bác và tôi mỗi người một bó quàng vai. Điều hay là từ lúc nảy tới giờ chúng tôi không rời khỏi cái nắm tay.
Trên đường trở về, tôi tìm cách nép vào người bác, một sự cố tình khá mạo muội. Sự gần gũi đó làm tôi thấy được đùm bọc, nhất là khi cơn mưa phùng bắt đầu phùa tới, vương lên tóc. Bác bèn đưa tay còn lại cố che lên đầu tôi, gần như choàng qua người tôi, tôi cố trùn người xuống để nằm gọn trong vòng che chở của bác.
Đi được một quãng, gần sắp tới nhà. Thình lình một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, một nhánh cây từ đâu xà xuống trước mặt. Bác trai bỗng buông bó củi ra, choàng qua ôm tôi, bảo “Coi chừng!”. Tôi hoảng hồn ôm chặt lấy bác, nghe tiếng “rầm” vang lên ở cạnh hông. Đất sình văng lên tứ tung. Nhánh cây hơi lớn, xui sao quẹt “rẹt” trúng lưng bác, làm bác chúi nhũi về phía trước, đẩy tôi loạng choạng vài ba bước ra sau, tiện đà kéo luôn bác ngã trùi xuống đất. Lật đật bác đứng dậy, một tay vét lá, một tay kéo tôi lên. “Có sao không, … em”. Bỗng nhiên, tôi không còn kềm chế được lòng mình khi được bác thố lộ, lại nghĩ đây là cơ hội tôi muốn bày tỏ tâm tình với bác, thay vì đưa tay ra nắm lấy bác, tôi lao tới ôm chầm lấy bác, ôm riết. Bác trai hơi khựng lại, hai tay bác đưa ra hai bên chưa biết phải làm gì, nhưng hai tay tôi quyết mực không buông người bác ra.
Có hơn khoảng nửa phút đứng như hai pho tượng, cuối cùng bác buông thỏng hai tay xuống, rồi đặt hờ nó trên lưng tôi vuốt theo kiểu vỗ về đứa bé nhõng nhẽo. Tôi càng ôm chặt bác hơn vì tôi biết nơi đây chỉ có hai chúng tôi, thời khắc này tôi quyết phải bắt bác vượt qua cái rào cản luân lý, … để yêu tôi mới thôi !
Bây giờ bác xoa nhè nhẹ trên lưng tôi, tay kia bác vuốt mái tóc dài lấm tấm hạt mưa, nửa như muốn kéo tôi về, nửa như muốn ở lại. Tôi thầm ám hiệu cho bác biết, bằng cái lắc đầu nhè nhẹ trên ngực bác, “không được”. Ngực bác bỗng đánh “thơm thớp”, liên hồi, một sức nóng hừng hực nung ra từ đó làm cho tôi thấy ấm cả lòng, nhất là khi cánh tay bác bắt đầu xiết mạnh ở trên lưng tôi, trái tim tôi như lộn cổ xuống ruột, như bướm bay lòng vòng trong gan phổi.
Lúc đó, mưa bắt đầu rơi rả rích, lợp đợp trên hai mái đầu trần, một trung niên và một trẻ. Thay vì cái cảnh hai người dắt nhau trốn mưa, thì chúng tôi đứng im như trời trồng, ôm chặt nhau, để mặc cho mưa rơi ướt hết cả áo, để mặc cho côn trùng bắt đầu kêu rang lạnh lẽo, mà vẫn thấy ấm từ trong cõi lòng, ấm tận trong cuống phổi.
Với bác, chắc bây giờ là sự giằn co ghê gớm lắm, giữa cái đạo đức mà bác thường khuyên dạy tôi và cái tính dục chất ngất đang gào thét trong tâm cang bác. Tôi biết tôi là một cái chướng ngại to lớn nhất đối với bác, như một cái ải cuối cùng của các nhà sư để vượt qua, trở thành chánh quả.