VN88 VN88

Anh sướng quá em ơi là em ơi..- Truyện 18+

Hai trăm con người đang co ro trong các lán dột nát để chống chọi với cái lạnh đã bật dậy vội vả lao ra dưới màn mưa. Những cây tràm khẳng khiu bị loại ra làm củi, lại được chuyền tay nhau ra sân.
Mưa vẫn quất xuống ào ạt.
Dòng người bì bỏm lội trong bùn nước, men theo bờ bao mỏng manh đến chổ bờ đập sắp vở. Đoàn người dàn ra vặn vẹo những cây cừ xuống những mảng đất đang rã rời trong nước rồi lập thành những dây chuyền dài chuyển đất. Xung quanh đều là nước ngập, móc đất từ đáy nước lên, hòn đất chưa đưa khỏi mặt nước đã tan ra quá nửa.
Bất chấp mưa gió rét buốc, mọi người cố gắng chống chọi níu kéo niềm hy vọng cuối cùng. Tất cả nguồn sống của nông trường trông vào bờ đập này. Nếu đập vỡ, nước mặn tràn vào vùng hồ nuôi tôm, nuôi cá, toàn bộ sản lượng sẽ mất trắng.

o O o

Huệ Trắng xuất hiện giữa đám học viên trại cải tạo như một bông hoa. Sắc đẹp và dáng điệu của cô đã khơi dậy trong Tám Hoạnh tất cả nổi khao khát mãnh liệt của một thời tuổi trẻ đã qua đi. Mỗi khi nghĩ đến Huệ Trắng lòng ông ta nôn nao, bồn chồn như vừa mới khám phá ra những bí ẩn của cuộc đời.

Nếu Huệ Trắng không vượt biên, không có bước ngoặt bất ngờ để chiếc ghe của cô bị sa lưới, thì cuộc sống Tám Hoạnh ở đây cũng chỉ đơn điệu trôi qua trong những cuộc nhậu nhẹt tẻ nhạt với những trò chơi hạ đẳng do Hải Cóc bày ra với mấy cô gái rẻ tiền bị đưa về cải tạo.

Hải Cóc vốn là tay chuyên giựt dọc và đánh thuê chém mướn ở Xa cảng miền Tây. Nhờ gian hùng và tì tiện hắn leo lên chức Trưởng ban đại diện học viên của Trường cải tạo, một chức vụ không kém gì cán bộ lãnh đạo, có quyền nhân danh tập thể học viên để chi phối công việc hàng ngày.

Nghe Tám Hoạnh thở dài, Hải Cóc kéo vội hai tà áo che lấy bộ ngực đầy sẹo, nghiêng đầu khúm núm:
-Anh Tám đừng lo! Trước sau gì nó cũng ngoan ngoãn chìu anh. Để bửa nào em sắp xếp đúng như trong sách Nghệ Thuật Yêu thì mọi việc sẽ diễn ra đúng như phim:Nữ thuyền trưởng lạc vào hoang đảo hè. hè . . hè phim con heo số dzách.
-Thôi im đi. Xạo vừa chứ. Tai tiếng đồn đại ra ngoài không giởn được đâu.
Hải Cóc ghé sát đầu, liếc con mắt chột về phía Tám Hoạnh:
-Mèn ơi! quyền trong tay anh. Anh thương đứa nào, đứa đó sống! Can chi anh lo cho mệt.
Tám Hoạnh băng khoăn:
-Nó mà nói sẽ gây tai tiếng xấu cho tao.
-Nhằm nhò gì chuyện vặt đó, anh Tám. Đứa nào chống anh thì sẽ mòn đời ở đây. Con gái làm bộ một chút, càng ngon. Chớ như tụi nhỏ anh quơ một cái được liền thì đâu có giá!
-Mày nhu lắm. Thằng Ba Bình đã biết, nó sẽ quậy. Không yên đâu.
Tám Hoạnh vừa nói vừa lo lắng nghĩ đến Ba Bình. Tại sao mới về được ít lâu Huệ Trắng đã dính lấy Ba Bình? Cần một tay anh chị để bên vực che chở cho mình ư? Vậy thì Huệ Trắng cứ dựa vào mình đây, có phải vừa được quyền thế vừa được sung sướng không? Nghĩ đến bộ ngực cường tráng và những bắp thịt cuồn cuộn của Ba Bình, Tám Hoạnh vừa bực dọc vừa chán nản thở dài.
Như hiểu được nổi lòng của ông hiệu phó Hải Cóc dổ dành:
-Anh Tám khỏi lo. Em đã có cách. Nếu anh muốn.
Tám Hoạnh quay lại Hải Cóc chờ đợi:
-Mày tính cách sao?
Hải Cóc ghé lại gần Tám Hoạnh, con mắt đảo điên:
-Đập Tắc Bầu Sấu bể rồi. Chính là do nó đấp đập gian dối. Anh bắt nó gửi về quận trị tội. Nó sẽ ở tù mọt gông còn ở đây đâu được mà bênh con Huệ Trắng.
Tám Hoạnh như cất được gánh nặng. Hải Cóc đã phát hiện được một điều thật quan trong. Đập bị vở Tám Hoạnh sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề với cấp trên vì hàng chục triệu đồng đã bỏ ra cho các khu đầm cá, ao tôm đã mất trắng. Đổ tội hết cho Ba Bình là đội trưởng đội thi công đập ấy. Một việc mà giải quyết được mấy mục tiêu.
Hải Cóc ngẩm nghĩ và làm ra bộ quan trong, chính chắn dâng dịu kế:
-Vậy thì anh cứ thảo sẳn bản tội trạng nó đi. Lâu nay bất mãn chống lệnh của anh ra sao, lôi kéo học viên đòi quyền lợi thế nào. Đã đắp đập gian dối, lại lợi dụng mưa gió đi phá đập cho phi tang, rồi giả bộ la làng. . . . . . . Cứ thế em sẽ có một cách rất chắc ăn để bắt hắn. . .
Tám Hoạnh thấy sáng ra, gật đầu lia lịa. Gã nhớ đến mấy người bạn ở công an Quận. Chỉ thêm một lá thư tay nửa thì chuyến này Ba Bình ắt tiêu đời.
Nhưng mưu kế đó đã lọt vào tay Sáu hà, khi cô đang lo chuẩn bị món cà phê sáng và mì tôm cho ông Hiệu Phó và ông Trưởng ban đại diện học viên.

o O o

Ba Bình sửng sốt khi đọc những dòng thư của Huệ Trắng với những hàng chử đầy kín vỏ bao thuốc lá!

Anh tần ngần đưa mắt nhìn qua tấm vách trống hoác. Dọc theo những khóm chà là vàng úa cạnh hàng rào, hàng chục người nháo nhác xúm xích như đám chợ ruồi. Sau một đêm chật vật chống đở với mưa gió, nổi kinh hoàng về cảnh vở đập lắng xuống, giờ đây tất cả thấm mệt. Từng nhóm người đứng quanh những bếp lửa khoét ngay trên bờ đất, chụm bằng những thanh củi tươi vừa mới vơ về, khói mù mịt. Đám người đó là hình ảnh thu nhỏ của Trường cải tạo gồm đủ hạng. Những người vượt biên bị bắt lại, tuy nhếch nhác nhưng vẫn còn nét thành thị đài các. Những kẽ bụi đời lang bạt, bần cùng từ đầu tóc đến dáng điệu, in đậm dấu vết giang hồ, sa ngã.

Cạnh bờ rào, Bảy gà va mụ Năm béo đang dằn co, đe nạt thằng Tư còm. Thằng bé cúi gập mình ôm lấy tà áo, chắc là đang dấu vài con cua con cá gì đó vừa nhặt được ngoài đìa. Bảy gà nguyên là một tay tiêu thụ xe gian ở Ngã Sáu không biết luồn lách thế nào mà thoát được tù tội, đưa về cải tạo ở đây. Y dưa vào Hải Cóc kết thành một băng gồm những tay du côn mệnh danh là quần chúng học viên để đè nén uy hiếp những học viên không cùng cánh. Mụ Năm béo thì chuyên bói bài và cờ bạc bịp nay lại đứng đầu một băng gồm các cô gái điếm, xách giỏ mổ túi có cở, chuyên môn ăn chận, đùn đẩy công việc cho những chị em yếu thế. Tất cả đều nấp dưới ô của Hải Cóc và Tám Hoạnh.

Ba Bình thấy Tư còm loạng choạng dưới cái tát nẩy lửa của Bảy Gà. Mụ Năm béo giựt từ trong vạt áo của chu bé mấy con cá, lom khom rửa cho sạch đất dưới ao rồi bỏ vào nồi.

Cuộc giàng giật, ức hiếp lẫn nhau diển ra hàng ngày khi thì trắng trợn, lúc âm thầm, không bài bảng nhưng thật tàn bạo, ác liệt. Ba Bình đã luôn luôn đấu tranh với những sai trái ấy của Tám Hoạnh và tay chân. Anh đã rơi vào cuộc đụng đầu ngấm ngầm. Biết vậy nhưng anh không hề lùi bước!

Phía Tây, mặt trời đã hạ xuống sau những tản mây đùn lên ở chân trời. Bóng đám người tối sầm lại, vật vờ trên nền trời mênh mông như những đám oan hồn không đầu thai được, cứ quanh quẩn bên bờ lũy, đói khát điêu đứng, chờ đón những miếng cháo lá đa. . . . . Nghĩ đến đó Ba Bình thở dài

Cuộc đời thật đâu có thế!

VN88

Viết một bình luận