Từ chối xong Mơ cho nổ máy xe, vẫy tay chào hai người, rồi chạy đi như bị ma đuổi. Trường nhìn theo hơi nuối tiếc vì không giữ được Mơ ở lại để tán tỉnh. Hồi nãy nơi cửa hàng, hắn đã định bụng sau khi mọi công việc giao dịch xong xuôi, thì hắn sẽ quay trở lại ” chim ” cho bằng được con bé bán hàng xinh xắn. Té ra con bé ấy lại là người quen ở đầu xóm. Thế thì càng hay, hắn mỉm cười thích thú trong bụng, rồi giúp Liên ôm cái thùng đựng chiếc quạt máy, vừa đi vào nhà vừa nói : – Em có mang về mấy hộp chè sâm tặng chị, nhưng bây giờ chắc em phải xin chị lại hai hộp nhé. Liên nhìn Trường cười ra điều hiểu chuyện. – Ừ ! Mang tặng ai thì tặng, chị cũng chẳng mấy khi dùng chè. Hắn nhìn Liên dò xét rồi cười hỏi: – Hình như chị đã biết em lấy lại để làm gì thì phải? – Chú thì chị còn lạ gì? Kể ra cái Mơ cũng xinh xắn. Nhưng mà này chị bảo trước hình như cô ấy đã có người yêu rồi đấy. – Vụ này thì chị khỏi lo, có người yêu thì đã có sao nào? Bằng một món quà thật đơn giản: Hai hộp trà sâm, cái thiệp chúc tết viết những lời lẽ nực mùi cải lương, kèm theo năm tờ giấy một trăm đô la mới cứng Trường theo lời chỉ dẫn của Liên tìm tới nhà Mơ. Đón Trường là một người đàn bà đứng tuổi mà hắn đoán chắc là mẹ của Mơ. – Dạ chào bác. Cháu là Trường nhà ở cuối phố. Chị Liên sai cháu đến cám ơn cô Mơ về việc mua hộ dùm chị cháu cái quạt máy đang được khuyến mãi. Nhân tiện cháu mới ở xa về có ít chè sâm biếu bác và cô Mơ dùng lấy thảo. Hôm qua bà Báu có nghe cái Mơ nói loáng thoáng về đứa em chồng của Liên mới từ ngoại quốc về Việt Nam ăn tết. Bây giờ bà mới có dịp gặp mặt. – À! Cậu Trường em của cô Liên mới ở Úc về đấy phỏng? Quý hoá quá vào đây, cái Mơ nó đang ở trên gác để tôi kêu nó xuống nhé. Nói thế nhưng bà Báu lại không gọi Mơ xuống. Bà muốn trò chuyện với Trường trước đôi chút, để hiểu được phần nào về Trường. Nhất là tình trạng gia đình của hắn. – Nghe bảo cậu về ăn tết,vậy khi nào thì quay về bên ấy? – Dạ, cháu về kỳ này nhân thể lo luôn một chút công việc làm ăn, nên ở lại chừng vài tháng ạ. – Thế xin lỗi cho tôi hỏi. Chứ cậu làm nghề gì ở bên ấy? – Dạ, cháu ở bên đó làm ruộng. Nói xong Trường rút trong túi ra tấm danh thiếp mà hắn đã in hàng loạt trong các máy tự động ở bên Úc “Trần Trường General Manager… Agricultural Implements Export Pty Ltd điện thoại số…” đưa cho bà Báu. Tuy không hiểu rõ hết tấm danh thiếp ghi những gì? Nhưng bà đọc được chữ ” Manager ” Nên cười nói: – Cậu khiếm tốn quá giám đốc mà bảo là dân làm ruộng. Thật ra thì Trường không nói sai. Khi sang Úc hắn chẳng chịu học hành làm ăn gì cả. Lợi dụng sự dễ dãi của chính phủ trong việc trợ cấp thất nghiệp. Hắn vừa lãnh tiền thất nghiệp vừa đi hái trái cây cho chủ farm, hay cắt cỏ mướn để có tiền nhậu nhẹt đàng điếm. Một hôm có người gạ cho hắn một số tiền về VN ăn chơi, với điều kiện hắn phải bảo tiêu nửa ký bạch phiến. Đường dây sẽ lo liệu hết mọi thứ. Hắn chỉ việc tới nhận hàng ở Việt Nam, ký gởi rồi đi theo hàng trở về Úc. Hàng thường được dấu trong mấy bức tranh sơn mài ký gởi tên của một người nào đó. Nhưng hắn giữ lấy cùi hành lý. Khi nhập vào Úc, giả như hàng bị phát hiện có vấn đề thì hắn bỏ của chuồn êm, còn không thì hắn lãnh nhận mang về cho chủ. Lúc đầu hắn hơi teo, nhưng nghĩ bụng nếu có lỡ mà bị bắt ở Úc thì chẳng sợ bị án tử hình, vả lại tù ở Úc chỉ bị mất tự do thôi chứ vẫn được ăn uống, giải trí sướng như tiên. Thế là hắn nhận lời đi thử một lần. Sau khi làm được vài chuyến trót lọt, quen nước quen cái. Trường được tên chủ tín nhiệm giao luôn cho việc giao dịch trã tiền mua bạch phiến ở Việt Nam. Cũng vì vậy dạo này trong người hắn lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, hàng năm bay về Việt Nam đều đều. – Dạ, Bác tinh ý quá không dấu được bác. Thật ra cháu làm đại lý buôn bán công cụ Nông Nghiệp ở bên đó. Năm nay có vài công ty ở trong nước muốn mua một số máy cày, máy thái cỏ ( máy cắt cỏ ) của cháu, cho nên cháu phải về ký kết hợp đồng. Trường nổ một hơi, khiến bà Báu nghe cũng mát cả lòng. – Có thế chứ! Nhìn là biết cậu là con người có ăn học rồi. Thế cậu đã có vợ con gì chửa? – Dạ, chưa bác ạ. Sự nghiệp cháu còn chưa có, thì có cô nào mà thèm cháu chứ. Hay là bác giúp cháu được không ạ? – Cậu cứ khiêm tốn mãi. Thôi được để tôi để ý dùm cho cậu xem sao nhé. Nói chưa dứt thì Mơ từ trên gác đi xuống. Thấy Trường Mơ ra điều ngạc nhiên: – Chào anh! Sao biết nhà em mà tới thế? Anh đã tới lâu chưa ạ?