VN88 VN88

2 đêm tân hôn sướng quá anh ơi! em cho anh hết đó

Ông Minh Thành vẫn ngờ vực cô cháu muốn thử lòng chàng trai, vì hôm về quê ngoại ông đã kể rõ mọi sự. Vì thế ông đến gần cô cháu gái khuyên:
– Hiếu. Cháu thử Sinh làm gì. Chú đà chọn người bạn đời cho cháu, chẳng lẽ lầm lẫn hay sao?

Cô gái vụt đẩy Sinh rời ra, quắt mắt nhìn ông Minh Thành:
– Chú ba, sao chú ác vậy? Anh Sinh là chồng của con. Chú muốn mai mối ảnh cho ai vậy?

Nguyễn Sinh dường như nhận biết được phần nào sự việc. Chàng đành dịu giọng, vuốt ve cơn ghen giận của Ngọc Lan, dù biết hồn nàng chỉ mượn xác chị nhập vào:
– Lan, anh nào có ý gì. Anh thề mãi mãi một lòng yêu em mà.
– Anh Sinh, anh nói thật hay lừa gạt em vậy hả?
– Anh thề không hề lừa gạt em… Nhưng anh có điều này cần biết, em giải thích được chứ?
– Anh hỏi đi. Anh cần biết điều gì?
– Em đã siêu thoát vong linh chưa? Hay là em còn điều gì oan khuất nên vẫn còn quyến luyến đến người thân?
– Không, em chỉ cần anh yêu em và cầu siêu cho mẹ và em, vậy là em toại nguyện rồi.
– Nghĩa là em vẫn chưa siêu thoát.
– Chuyện thế giới vô hình anh ở trần tục làm sao mà biết được… Anh hãy nói đi, nói anh yêu em đi.
– Anh mãi mãi yêu em… Lan tin anh chưa?
– Được rồi… em tin anh, em về anh nhé.

Ngọc Hiếu bỗng nhiên té lăn xuống tấm thảm trải sàn nhà, mắt trợn ngược, hơi thở thều thào một lúc rồi nằm im lìm. 5 phút sau nàng vụt ngồi dậy ngó quanh, ngơ ngác. Ông Minh Thành vội vã chạy đến nâng cháu gái dậy, thắc mắc:
– Hiếu, con làm gì nãy giờ vậy?

Ngọc Hiếu thấy mình xốc xếch quần áo, mặt đỏ bừng thẹn thùng, nhất là lúc trông thấy Nguyễn Sinh cứ đứng nhìn cô như một người từ cõi không gian nào đến. Nàng ngồi thừ dựa ra ghế sa-lông, vẻ mặt mệt mỏi, nhắm nghiền mắt, đáp yếu ớt:
– Cháu có làm gì đâu. Tự nhiên cháu thấy tối tăm mặt mũi, rồi mê thiếp đi.
– Cháu mê à?
– Cháu có cảm giác như vậy. Vì lúc nãy cháu nhớ là đang ngồi với chú chợt thấy cô gái chạy ào vô. Cháu sợ quá vùng chạy thì bỗng cháu chẳng còn thấy gì nữa cả.

Nguyễn Sinh bây giờ đã nghe rõ giọng nói của Ngọc Hiếu, đúng là không phải giọng của Lan. Chàng hoàn toàn tin là hồn em Lan đã nhập vào chị để phản đối cuộc hôn nhân của chàng với Ngọc Hiếu.

Nguyễn Sinh bước đến ngồi đối diện với ông Minh Thành và Ngọc Hiếu. Chàng nhỏ nhẹ lựa lời bày giải nỗi niềm tâm sự:
– Thưa chú, cháu rất cảm kích tình thương của chú kể cả của Ngọc Hiếu. Tuy mới gặp nhau lần đầu cháu rất mến, nhưng cháu nghĩ cháu cần phải lo cho em Lan siêu thoát vong linh, sau đó cháu mới dám tính đến chuyện tương lai.

Ông Minh Thành chừng như cũng hiểu được phần nào điều ẩn khuất vừa qua, dù thật ra ông không tin hẳn có sự nhập hồn đổi xác vào thời đại này. Ông thở dài nói với Nguyễn Sinh:
– Thì tùy cháu tình thế náo vuông tròn êm thắm là chú vui rồi. Nhất là anh Hai chú đã dặn dò. Chú mong cháu hiểu và đừng phụ lòng ba của Hiếu và cả Lan nữa.

Ông quay sang cầm tay Hiếu siết nhẹ, vỗ về:
– Hiếu, chú thành thật cám ơn cháu vì chữ hiếu với cha cháu mà lên đây nhưng có chuyện bất ngờ xảy ra, chu hy vọng rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi… Còn Sinh, cháu nhận xét thấy thế nào?

Nguyễn Sinh lúng túng, ngập ngừng chưa biết nói gì để ông Minh Thành và Hiếu thông cảm. Cuối cùng chàng cười nụ, giọng nhỏ hẳn lại như thủ thỉ với một ai đó:
– Dạ…Ngọc Hiếu dịu dàng, hiền hậu và đáng yêu vô cùng.

Ông Minh Thành hân hoan ra mặt, thân mật nắm tay Hiếu và Sinh kéo lại gần reo vui:
– Nếu vậy để ăn mừng cuộc hội ngộ, chú mời cả hai cùng nhập tiệc. Nào, mình đi hai cháu.

Ông Minh Thành vừa nói vừa choàng vai Sinh và Hiếu đưa vào phòng ăn.

Tiếng cười vui vẻ của ông vang lên dòn tan làm cho Nguyễn Sinh cũng vui lây. Chàng liếc nhìn Hiếu, bắt gặp ánh mắt náng cũng đang lén trao gởi, chàng bỗng rùng mình nói như người trong cơn mê:
– Ôi! Anh yêu em và sẽ mãi mãi suốt đời. Người yêu của anh ơi….

Ngọc Hiếu ngỡ Nguyễn Sinh nói với cô, đôi má chợt đỏ ửng thẹn thùng, cúi gầm mặt bước theo hai người thân, lòng rộn ràng niềm vui hạnh phúc dâng lên ngập lòng. Cô thầm gọi khẽ không thành lời:
– Ba ơi! con cám ơn ba vô vàn.

Đám cưới của Nguyễn Sinh và Ngọc Hiếu được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bật nhất, thành phần tham dự thật đông đảo, toàn những tay to mặt lớn. Ông Minh Thành đặt cả một cái bánh cao bốn tầng đãi tặng đôi tân lang và giai nhân.

Bạn bè của Nguyễn Sinh đến dự cũng khá đông đủ. Trước ngày hôn lễ cử hành, chàng cũng không quên mang hương hoa và đặt làm một bữa cỗ chay đặc biệt để làm lễ cúng bà Lan Anh và Ngọc Lan. Chàng xin hai mẹ con thông cảm cho mình vì dù sao Ngọc Hiếu cũng là chị của Ngọc Lan.

Tiệc cưới kéo dài mãi đến hơn mười hai giờ rưỡi đêm NGuyễn Sinh mới đưa Ngọc Hiếu về tới ngôi nhà mới mà ông Minh Thành đã mua tặng cho hai cháu ở tận Thũ Đức. Ngôi nhà nhỏ nhắn xinh đẹp được bao quanh bởi vườn cây ăn trái, lại nằm trong khu vực khà yên tĩnh ngay sát bên bờ sông Sài Gòn thơ mộng hữu tình.

Chiếc xe đậu lại ngay trước thềm nhà, Nguyễn Sinh nhanh nhẹn mở cửa, bước vòng qua phía bên vợ ngồi, mở cửa bế luôn cô dâu vào nhà. Ngọc Hiếu đẹp như một nàng tiên, nàng sung sướng đưa ánh mắt long lanh nhìn chồng đầy vẽ mãn nguyện. Nàng cắn nhẹ lên ngực áo Sinh, giọng nhẹ như gió:
– Sinh ơi. Em hạnh phúc hơn bao giờ cả.

Nguyễn Sinh cúi xuống hôn lên má nàng, âu yếm:
– Lát nữa đây em sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.
– Nghĩa là sao hở anh?
– Anh sẽ đưa em lên thiên đàng, chúng mình sẽ hưởng tuyệt đỉnh vu sơn… em chịu không?
– Á, cái anh này nói kỳ…
– Kỳ nhưng mê phải không nào?

Ngọc Hiếu đỏ mặt, mắt nàng trốn tránh tia nhìn của chàng, nhưng đôi môi hồng rực rỡ khẻ hé như mời đón. Nguyễn Sinh cười dòn nôn nóng, không đợi vào đền phòng ngủ chàng đã ghé môi hôn nàng say đắm. Ngọc Hiếu dẫy nẫy phụng phịu vừa đấm lưng chàng vừa giật môi ra trách yêu:
– Anh tham lam quá đi. Lát nữa không được ư?
– Không được, anh thích hôn ngay bây giờ.

Nguyễn Sinh chẳng đợi Ngọc Hiếu kịp nói gì, cứ thế kéo dài nụ hôn trên môi nàng cho đến tận buồng ngủ.

Chàng đặt nàng xuống giường, cười dòn dặn dò:
– Anh đi tắm. Còn em thay đồ cưới ra nhé. Anh muốn được nhìn vợ anh đẹp lộng lẫy, ngây thơ trong bộ bà ba trắng mà lúc nào anh cũng ưa thích.

Ngọc Hiếu tò mò hỏi:
– Nhưng sao anh lại thích bà ba trắng, hay là kỷ niệm của ai đây?
– Thì em cứ thay quần áo đi. Lát nữa anh sẽ giải thích.

VN88

Viết một bình luận