“Đinh… Đoong…” tiếng chuông cửa reo vang… “đinh… đoong…” Trung ngừng tay ngơ~ ngàng… Trang nhỗm người kéo vạt áo xuống thẹn thùng… cả hai không dám nhìn nhau…
– “Anh đi mở cửa. Chắc là mấy đứa nhỏ về tới!” Trung cất tiếng, quay mình bước đi, không quên sửa dương vật nằm ngay ngắn lại…
– “Em đi vào coi bé Ti,” Trang nói thật lẹ và đi thẳng xuống nhà.
o O o
Trung gồng mình, ghì chặc hai vai Thanh, hạ bộ chàng ấn thật sát vào cửa mình của Thanh. Thanh trân người, ôm cứng cổ Trung, hai chân khép chặc, mông nâ?y lên cao… từng đợt tinh khí, theo từng cái giật cùa cơ thể Trung trút vào tận cùng âm đạo của Thanh…
Để nguyên dương vật trong người vợ, Trung dịu dàng hôn Thanh, nàng ngước cổ lấy hơi, Trung đổi mục tiêu, hôn chái tai rồi lướt dần xuống cổ… Cái gáy của Trang lại hiện ra trước mắt… dương vật Trung lại nhúc nhíc cứng lên…
– “Again??? Em chịu hết nỗi rồi… cửa mình em ê â?m hết… anh dập em muốn xỉu luôn…”
– “Thì thôi…” Trung tiu nghĩu rồi lăn mình qua một bên.
– “Em đi xem mấy đứa nhỏ”, Trang rời giường, khoát áo, ra ngoài.
Nằm lại một mình Trung thở dài… “phải chi mà Trang cũng là vợ mình… hai chị em đều hấp dẫn cả… không biết giờ này Trang đang làm gì?”
o O o
Tiếng rên rỉ của Thanh vọng lại qua lỗ thông hơi của máy sưởi như xoáy vào tai Trang… “anh này dữ thiệt, đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa ra… không biết là ảnh hay hay là chị mình không biết cách… nếu như là mình, mình làm cho ảnh ra từ lâu…” nghĩ tới đó Trang cảm thấy máu chạy mạnh trong cơ thể, tự nhiên bắp thịt hai đùi co rút lại, y như phản ứng lúc làm tình, khi dương vật sắp sữa đi vào người nàng… Trang đưa, lòn vào quần xìlíp, xoa lấy mu mình hy vọng làm giảm sự co rút ở đó… chỉ là không như ý nàng muốn. Càng xoa, Trang càng rạo rực trong người, tiếng rên rỉ của Thanh và Trung như rỏ hơn, như gần hơn… chất nhờn đã rịn ra tới ngón tay của mình… Trang đưa tay còn lại tự xoa nắn nhủ hoa của mình, cả người căng cứng… mân mê ở ngoài cửa mình chỉ làm âm đạo thêm ngứa ngáy, “phải có cái gì lấp vào đây… phải chi mình có cái khúc thịt cứng cũa anh Trung…” Trang dùng ngón giữa đâm thẳng vào trong cửa mình… nàng muốn thét lên hòa điệu cùng hai người trên kia… nhưng nàng đã ráng bậm môi không để tiếng rên thoát ra khỏi miệng…
o O o
Thanh đi vội xuống lầu, nàng vẫn còn thắc mắc chuyện tối hôm qua. Phòng tắm không có đe`n, ánh đe`n đọc sách sáng qua khe cửa trong phòng mẹ con Trang. Thanh vặn nhẹ quả đấm, nàng hé cửa nhìn vào… Trang nữa nằm, nữa ngồi dựa trên giường, đầu ngẫn cao, mắt nhắm nghiền… hai tay đang thọt vào trong áo ngủ, một tay trên ngực, một tay giữa háng… Thanh chợt hiê~u… nàng bỗng thấy thương em vô cùng… Trang đã không có những ngày tháng hạnh phục như nàng… Thanh nhẹ nhàng khép cửa lại rồi đi lên lầu.
Trung đã ngáy đều, nàng chun vào mền với chồng, ấm cúng vô cùng, nhưng Thanh không ngủ được… bao nhiêu câu hỏi và trả lời xoay vần trong đầu cùa Thanh… nàng đang đối đáp với chính mình…
o O o
Ngày Chúa Nhật trôi qua thật bình yên. Cả ngày Trung chơi đùa với đám con của mình và bé Ti. Lâu lâu, Thanh bắt gặp ánh mắt của Trung dừng lại trên người của Trang, ngời sáng trong thoáng chốc, rồi bình thường như không có đặc biệt cả. Thanh cũng nhìn ra được ánh mắt dịu dàng, hạnh phúc của Trang khi nhìn Trung chơi đùa với đám nhóc, nhất là những lúc bé Ti phụng phịu, nhõng nhẽo giành cho bằng được… “Ba Trung” với các anh chị; thường thì sau giây phút đó, một thoáng buồn ánh lên mắt Trang. Thanh cảm thấy thương con, thương em, thương cháu, và thương chồng. Hạnh phúc là đây, là vui vầy, là xum họp, là trọn vẹn… Thanh đã có quyết định cho tính toán của mình…
Tự dưng Thanh cảm thấy rất vui, nàng hòa mình vào cuộc chơi của chồng con và lôi cả Trang vào… Mọi người rất vui vẽ…
o O o
Buổi tối, khi lên giường, Trung đã sẳn sàng nhưng Thanh đã không cởi hết quần áo như mọi hôm. Nằm trong tay chồng Thanh gợi chuyện:
– “Mẹ con Trang lủi thủi một mình thật tội nghiệp… Không biết làm gì để giúp nó đây!”
– “Sao em không nói Trang dọn về gần đây, chị em ở gần chạy qua chạy lại tiện hơn…”
– “Khu mình ở mắc tiền sao mẹ con nó chịu nỗi. Còn mấy khu vừa túi tiền thì hơi xa mà lại không yên ổn bằng ở đây. Hay là….” Thanh bỏ lững.
– “Hay là thế nào?” giọng Trung như bồn chồn.
Thanh cười thầm trong bụng, “có vẽ con cá đã cắn câu…” nàng nghĩ thầm:
– “Hay là để Trang nó về ở chung với mình, nhà mình cũng con dư một phòng mà. Có điều…” Thanh lại bỏ lững.
– “Có điều… gì?”
– “Thêm một đứa nhỏ trong nhà anh chịu nỗi không?”
– “Thêm một đứa có sao đâu.”
– “Còn mẹ nó…”, Thanh cố ý kéo dài, “anh có chăm sóc cho Trang luôn không?”
Trung ngập ngừng, cả trăm ý nghĩ thoáng qua đầu, “… chuyện gì đây?… có phải Thanh đang thử mìng?… hay là…”
– “Em muốn anh chăm sóc như thế nào?” Trung hỏi ngược.
– “Thì anh phải chăm sóc như anh chăm sóc mẹ con em…”