Thúy đứng chống nạnh hỏi:
– Vậy thì anh nói cho tui biết. Anh không bằng cấp, không có nghề nghiệp vững chắc, nhà thì nghèo. Vậy thì anh có cái gì để cho tui phải lấy anh về làm chồng?
Cả Ngố đứng gãi đầu một hồi, bỗng “à” lên một tiếng, đáp:
– Dạ, “con” có cái này nè cô Hai.
Vừa nói xong, Cả Ngố đưa hai tay tuột cái quần đùi màu cứt ngựa rộng thùng thình xuống. Thúy hoảng hồn đưa tay lên bịt mắt lại, la lớn:
– Ê! Anh làm cái gì vậy? Xí, đồ nham nhở!
Tuy mắng Cả Ngố, tuy đưa bàn tay lên che mặt, nhưng Thúy vẫn nhìn được qua kẽ hở giữa các ngón tay. Một “cục gân” to bằng cổ tay dài lòng thòng lắc qua lắc lại. Thúy bỗng cười lên thành tiếng nghe “hí hí”. Rồi đột nhiên, nàng bỏ tay đang che mặt xuống bước tới gần Cả Ngố nói:
– Anh đứng im cho tui khám.
Cả Ngố nghe lời đứng im không dám cựa quậy, với quần đùi tụt xuống đầu gối. Thúy bước tới cầm “cục thịt” dài và tròn nâng lên rờ một hồi, vuốt lên vuốt xuống, vọc tới vọc lui. Thật là một “phép lạ”, cục thịt đang mềm mại lòng thòng bỗng trở nên cứng ngắc ngổng lên như một cây mã trắc.
Thúy gật đầu nói:
– Được! Được! Khá lắm!
Nhìn Cả Ngố, Thúy nói:
– Anh đã đậu được bài thi thứ nhứt.
Cả Ngố nghe nói mừng rỡ, hỏi:
– Vậy là cô cho “con” được trao thân gửi phận phải không cô?
Thúy dùng ngón tay búng một cái ngay đầu cặc của Cả Ngố khiến anh ta đau quá kêu “ui da”, rồi nghiêm mặt nói:
– Chưa đâu! Còn bài thi thứ hai nữa.
– Là gì cô?
Thúy chẳng nói chẳng rằng, từ từ đưa tay vào bên trong hai bên hông váy khẽ kéo xuống một cái. Tay cầm cái quần xì quăng lên ghế sa- lông dài, Thúy ngồi xuống ghế đưa tay ngoắc Cả Ngố:
– Lại đây!
Cả Ngố hỏi:
– Con kéo quần lên được chưa cô?
Thúy có vẻ khó chịu, nhằn:
– Kéo lên làm gì! Cởi mẹ nó ra cho xong!
Cả Ngố không dám trái lệnh, liền tụt mạnh xuống một cái rồi đi tới trước mặt Thúy đứng. Thúy nói như ra lệnh:
– Quỳ xuống!
Cả Ngố lại làm theo lệnh, quỳ thẳng hai gối xuống đất. Thúy bỗng vén váy lên nói:
– Bài thi thứ hai bắt đầu.
Váy của Thúy vừa vén lên, Cả Ngố trông thấy một cục lông đen dày đặc, phía giữa là cái mòng màu hồng hồng. Dưới cái mòng là một cái lỗ màu đỏ chét. Cả Ngố đưa tay khẽ vuốt chùm lông đen, miệng hỏi:
– Chắc cô không bao giờ cạo hết phải không cô?
Bỗng nhiên Thúy đưa tay đánh một cái lên tay Cả Ngố nghe cái “chát” một tiếng, lớn tiếng quát:
– Cái tay!
Cả Ngố xuýt xoa rụt tay về, không dám rờ nữa, ngơ ngác hỏi:
– Con phải làm gì đây, cô Hai?
Thúy có vẻ khó chịu về câu hỏi này. Nàng đưa ngón tay chỉ vào “bộ chỉ huy” củ mình mà ra lệnh:
– Còn làm gì nữa? Liếm! Bú!
Cả Ngố ngoan ngoãn chúc đầu vào chỗ Thúy chỉ. Một mùi khăm khắm đột nhiên bốc lên nồng nặc. Cả Ngố cảm thấy hết sức khó chịu nhưng vẫn phải lè lưỡi ra liếm vào cái khe đỏ chét. Liếm cái khe một hồi, lưỡi của Cả Ngố lại đưa lên liếm vào cáo mòng, cọ qua cọ lại. Thúy “đã” quá, rên lên:
– Liếm lẹ hơn chút nữa!
Nghe Thúy hối thúc, Cả Ngố như lính ra trận ngửi thấy mùi thuốc súng. Lưỡi của chàng ta đưa qua đưa lại, đưa lên đưa xuống, liếm theo nhịp điệu của tiếng rên người ra lệnh. Gần nửa tiếng trôi qua. Rồi từng loạt nước nhờn từ bên trong cái lỗ đỏ chét nhiễu ra. Cả Ngố nghe rờn rợn, cảm thấy ghê tởm nên lưỡng lự, ngừng lại, thôi không liếm nữa. Hai tay Thúy đặt đằng sau ót Cả Ngố ấn mạnh một cái xuống, nói:
– Liếm cho sạch, cho khô!
Cả Ngố đành phải le lưỡi ra liếm hết nước nhờn trên “lồn cô Hai” mà nuốt vào cổ chứ không dám cãi lời. Khi nếm phải vị nhơm nhớp, Cả Ngố nghĩ mà rùng mình nhưng cũng phải gắng gượng mà nuốt vào chứ không dám nhổ ra. Đến khi lồn Thúy đã ra hết nước nhờn và được lưỡi của Cả Ngố “lau sạch”, nàng ta mới cảm thấy tạm thỏa mãn. Cả Ngố thở hổn hển nói:
– Lạy cô! Cho con nghỉ một chút không thì luỡi con chắc gẫy nát quá!
Thúy cười lên mấy tiếng ha hả, nói:
– Nói xạo quá đi! Cái lưỡi làm sao mà gẫy được? Bú lồn tiếp.
Cả Ngố không còn cách nào hơn phải chúc đầu mà tiếp tục bú lồn Thúy…