Hôm đó, “Bốn con sư tử” rủ nhau đi “đú đởn”, tìm đàn ông đụ chơi. Đi ngang qua một con đường vắng vẻ, cả 4 bỗng để ý tới một chàng trai trạc tuổi 4 mụ. Ái chợt lên tiếng:
– Ai trông quen quá kìa tụi bây!
Ba người My, Liên và Thu nghe nói nhìn theo tay chỉ. Một thanh niên khá đẹp trai, tướng rất đàn ông tuy nhuộm chút phong trần. Thu reo lên:
– Đúng rồi tụi bây ơi! Nó là thằng Danh ở xóm mình đó!
Bốn mụ thích chí, ôm nhau cười khúc khích. Liên nói:
– Bây giờ trông nó đẹp trai hơn trước nhiều à nghen!
My nheo mắt nói:
– Nhưng không biết cặc nó bự không, và có biết đụ là gì chưa?
Bốn mụ lại ôm nhau cười lên một tràng. Thu ngắm nghía chàng trai tên Danh, mỉm cười nói:
– Nhìn tướng nó coi bộ còn trai tơ đó tụi bây. Với kinh nguyệt đầy cửa mình,… í quên, kinh nghiệm đầy cả mình…, tao tin là thằng Danh này chưa được “nếm mùi đời” đâu.
Liên cười, nói:
– Vậy thì tụi mày tính sao đây?
Ái nói:
– Tao đề nghị thế này nghe. Mình làm bộ tới sạo sạo nó một hồi. Dĩ nhiên trai tơ được “bốn nàng” chiếu cố săn đón thì hỏi làm sao không khoái? Cứ như thế mình mời nó về nhà làm đồ nhậu, phục rượu cho nó say rồi sau đó…
My cười ngắt lời:
– Rồi sau đó làm gì?
Thu nói:
– Còn làm gì nữa? Đè nó ra lột hết quần áo.
Liên tinh ranh hỏi:
– Rồi làm sao nữa?
Ái lên tiếng:
– Rồi thì tụi mình tha hồ mà “bề hội đồng nó”!
Bốn mụ lại phá lên cười rũ rượi. Không phí thêm chút thì giờ nào nữa, “bốn con sư tử” liền đảo xe một vòng hoành lại, “đón đường” chàng trai tên Danh kia. Ái đưa tay ra vẫy nói:
– Ê! Có phải Danh ở cùng xóm với tụi này hồi đó ở Việt Nam không?
Chàng thanh niên đang lội bộ bên đường chợt dừng lại, đưa mắt ngó một hồi rồi reo lên:
– Kìa! Tôi nhận ra mấy bà hết rồi! Ái nè… My nè… Thu nè… và Liên nè! Thế nào? Tôi đoán đúng hết không?
“Bốn con sư tử” cười lên một tràng, vỗ tay:
– Hay quá! Thật không ngờ bồ còn nhớ tụi tôi! Nếu bồ rảnh thì mời lại nhà tụi này ăn uống, trò chuyện mà ôn lại kỷ niệm xưa.
Danh, chàng thanh niên mừng rỡ, nói:
– Nếu thế thì còn gì bằng? Được đi chung với 4 người đẹp thì thật là một vinh dự hiếm có.
Thấy “cá đã cắn câu”, 4 mụ trong bụng mừng thấp thỏm. Thu nói:
– Vậy thì mời leo lên xe.
Danh không ngần ngại, mở cửa sau nhảy lên ngồi chung với hai người băng sau. Chiếc xe từ từ lăn bánh…
*
* *
Cả Ngố lắc đầu, le lưỡi, nói:
– Ghê thật! Đàn bà con gái Việt Nam ở Mỹ ghê thật! Còn quá đàn ông con trai ở Việt Nam đi bắt “bò lạc” nữa!
Con Năm giơ tay nói:
– Im nào! Để em kể tiếp cho mà nghe.
*
* *
Về đến nhà Thu, “bốn con sư tử” lấy rượu mạnh ra khui, mời Danh uống. Danh thật tình không khách sáo, lần lượt cạn ly với 4 nàng xưa kia là bạn ở cùng xóm với mình tại Việt Nam. My đi nấu vài món nhậu đem lên. Cả 5 người cùng nhau uống rượu nhắm đồ ăn thật ngon lành.
Hết Ái đến My… Hết My đến Thu… Hết Thu lại đến Liên, 4 nàng thi nhau cụng ly với Danh. Tửu lượng chàng ta kể ra cũng khá nhưng vì phải tiếp một lúc những 4 người, lại uống gấp đôi mỗi lần cụng ly nên chỉ một lúc sau là chàng ta đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Thế nhưng bốn người đẹp vẫn không ngừng “chuốc rượu”. Dĩ nhiên Danh không thể nào từ chối được, phải theo bốn nàng “tới bờ tới bến”. Nhưng rồi sức người cũng có hạn. Đến một lúc nào đó, Danh không thể nào chịu đựng nổi nữa, ngã nhào xuống đất nằm thẳng cẳng.
“Bốn con sư tử” nhìn nhau cười thích thú. Thu làm bộ lay Danh, nhưng thật ra là để dò xem chàng ta đã gục hẳn chưa hay còn tỉnh:
– Danh! Danh! Mau tỉnh lại để uống nữa chứ!
Thấy Danh vẫn nằm yên bất động, “bốn con sư tử” nhìn nhau cười thỏa mãn vì đã đạt được mục đích của mình. My nói:
– Giờ mình khiêng nó vô phòng chứ hả?
Liên gạt đi:
– Vô phòng làm chi cho mệt, nặng thấy mẹ! Làm ngay tại đây cho xong có phải khỏe hơn không?
Ba người kia nghe nói liền đồng ý. Liên bước tới định cởi quần áo Danh ra thì Ái bỗng cản lại, nói:
– Khoan cái đã! Mình phải “oánh tù tì” cái đã để xem ai có được hân hạnh lột đồ nó ra.
Thu nói:
– Tao có ý kiến này hay hơn. Mình hãy lấy bộ bài ra đây đánh bài cào. Hễ đứa nào thắng một ván thì có quyền cởi một vật trên người nó xuống. Nhưng mình phải ra hẹn trước từng ván là cởi cái gì.
Ba người kia vỗ tay khen hay. Thế là cỗ bài được mang ra. “Bốn con sư tử” liền bắt đầu “kéo bài cào”.
Có ván người này thắng, có ván thì người kia được. Mỗi lần đánh xong một ván thì lại có “một con sư tử” hí hửng tháo một vật trên mình của chàng Danh xuống. Chẳng mấy chốc, trên thân của Danh gần như nhẵn nhụi, chỉ còn lại duy nhất một cái “quần xì”.
Trong khi đó, “bốn con sư tử” tạm ngưng, mỗi người tự rót một ly rượu uống để chuẩn bị cho “ván bài lâm ly”, xem người nào thắng để được cái hân hạnh cởi cái mảnh vải cuối cùng trên thân của người con trai vô phúc kia đang nằm say mèm “ngay cu đơ” trước nanh vuốt của “bốn con sư tử”.
My nặn từng lá bài một rồi ném xuống thảm, nét mặt như hoa, nói:
– Tao 7 nút!
Nặn xong con cuối, Liên chán nản quăng bài ra nói:
– Đụ má, tao bù!
My cười nói:
– Mày làm gì mà cái mặt như cái lồn vậy?
Mặt của Ái bỗng tươi tỉnh reo lên:
– A ha! Tao 8 nút!
Dứt lời, Ái “rống” lên một tiếng nghe hết sức rùng rợn tựa như chúa sơn lâm vừa mới vồ được con mồi. Ái đập tay lên bàn nghe “thình thịch” như để ăn mừng chiến thắng. Nhưng nụ cười của nàng ta chợt tắt khi nghe tiếng Thu buông nhẹ:
– Tao chỉ có… 9 nút thôi!
Thu nhoẻn một nụ cười, “tằng hắng” một tiếng, xắn tay áo lên với vẻ trịnh trọng. Bất thình lình, nàng thọc hai tay vào hai bên hông quần xì của Danh tuột một cái thật lẹ.
– Á…a…a…
– Dzui quá hén!
– Đã thì thôi!
Thu nhìn vào mặt Danh đang nhắm nghiền đôi mắt nằm như chết nói:
– Đàn ông các người chuyên cởi quần đàn bà thì lâu lâu cũng phải bị cởi quần lại chứ phải không?
“Bốn con sư tử” vừa cười vừa hống lên từng hồi như “vang dậy cả núi rừng”. Thu cười tủm tỉm, khẽ cầm cặc Danh lên dọc dọc mấy cái. Ba nàng còn lại thấy vậy nhao nhao lên tiếng phản đối:
– Ê! Đâu được! Mày chỉ được cởi quần xì nó thôi chứ đâu có quyền ” rờ với dọc” như vậy!
– Đúng! Cái đó là ăn gian.
– Phải tiếp tục chơi bài cào để coi đứa nào được quyền “rờ với dọc, bú với đụ” trước mới công bằng.
Thế là “bốn con sư tử” cãi nhau một trận “ỏm tỏi” như “bốn gái giành một chồng”, thiếu điều muốn xé xác nhau ra. Sau cùng, Thu liền đề nghị:
– Thôi! Nếu phải rút bài cào thì lâu quá. Bây giờ tao có cách này nè. Tụi mình cùng “hưởng thụ” một lượt. Một đứa cầm cặc thằng Danh, một đứa bú. Hai đứa kia thì chia nhau mỗi đứa ngậm một hòn dái. Sau đó thì cứ đổi qua đổi lại để ai cũng có phần đầy đủ. Đứa nào bú cho nó ra thì được ưu tiên đụ trước, đồng ý không?
Thấy không còn giải pháp nào tốt hơn, tất cả cùng gật đầu, cho rằng đề nghị của Thu đưa ra là thượng sách. Thu bèn mở màn nói:
– Bây giờ con My cầm cặc nó cho tao bú. Con Ái và con Liên thì mỗi đứa ngậm một hòn dái mà núc, chịu chưa?
Không ai phản đối. My hí hửng cầm cặc Danh sọc lên sọc xuống mấy cái. Thu cúi xuống ngậm cặc vào miệng mút lấy mút để “ngon lành”. Ái và Liên mỗi người phải cúi đầu thật sát gần xuống đất mới ngậm được dái của Danh. Cứ như thế đổi qua đổi lại, thỉnh thoảng bốn cái đầu đụng vào nhau vì khoảng cách quá chật chội.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua. “Bốn con sư tử” bú cả đến mỏi cả miệng, đến “đờ cả người”, nước miếng nước dãi nhiễu xuống ướt đẫm cả ngực áo nhưng chẳng hiểu sao vẫn không làm cho Danh ra được, tuy cặc của chàng ta vẫn lên cứng ngắc như thường dẫu cho chàng nằm say như chết.
Bốn con sư tử đành phải nghỉ mệt vì miệng đã quá mỏi, không thể tiếp tục bú cặc tiếp được nữa. Bỗng có tiếng ú ớ, người của Danh như đang cửa động, một dấu hiệu cho thấy có lẽ chàng sắp tỉnh lại.